Ta lảo đảo đi lại ômlấy Đằng Hồ, tê tâm liệt phế hét lên "Chi Liên đế quân", không biết baonhiêu lần. Ta mà lại đau lòng đến nhường này sao, quả thật ngay cả bảnthân ta cũng thấy ngạc nhiên.
Hoàng huynh như không thể nhìnnổi nữa, vừa lau lệ cho ta vừa vươn tay thử lấy chiếc bình mà ta đang ôm khư khư trong lòng. Huynh ấy an ủi: "Muội đừng chỉ lo khóc vội, tốc độluyện hóa của chiếc bình này không nhanh như vậy đâu. Muội cứ buôngchiếc bình này ra trước, để xem chúng tiên cùng nhau hợp lực lại, có thể mở nó ra được không".
Trong lòng tan hen nhóm một tia hyvọng, lúc này thần trí hồi phục, ta vội vàng đưa chiếc bình yêu choHoàng huynh. Ánh mắt bắt đầu hướng ra phía sau tìm kiếm, Hoành Thanhđang yếu ớt nằm trên mặt đất, có vài vị tiên quân vây quanh xem xét vếtthương cho hắn rồi lắc đầu thở dài.
Thân hình Hoành Thanh lúc hư lúc thức, đó chính là dấu hiện cho thấy tiên nguyên sắp tan vỡ. Tavội vàng chạy tới ôm lấy hắn, kiến quyết nói: "Hoành Thanh, huynh yêntâm, ta nhất định sẽ giúp huynh có thể nhanh chóng ngưng kết tiênnguyên".
Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, giọng nói buồn bã: "Nhưng ngưng kết tiên nguyên lại lần nữa đồng nghĩa với việc vứt bỏ hết nhữngchuyện trước đây…Ta… Ta có chuyện muốn nói với muội".
Trong lòng ta cảm thấy cực kỳ chua xót, ghé tai sát lại hơn chút nữa, nhẹ nhàng nói: "Huynh nói đi".
Thanh âm của Hoành Thanh rất bình tĩnh: "Thật ra vào lần đầu tiên muội đếnHỏa Ngô sơn, ta đã nấp đằng sau lưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-kiep-day-dua-cuu-vi-ho/1271526/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.