Khuôn mặt của tiên nam như được bao phủ bởi một màn sương trăng, ngũ quan anh tuấn, y hơinghiêng đầu, nhìn về phía xa hư vô, không biết đang nghĩ gì, bộ dáng tỏra như cách xa người khác trăm ngàn dặm. Một vị nam tiên phẩm cấp khôngnhỏ đứng bên y, vậy mà y tựa như chẳng hề có ý đi qua bắt chuyện.
Năm tháng thoi đưa, cái tính hết sức lạnh lùng của Đế quân vẫn chẳng hề thanh đổi.
Bản tiên cô nhìn y đến mê mẩn. Ta chỉ đứng ngẩn ngơ một chút thì một bóngmây đỏ nghênh ngang bỗng lướt qua trước mặt ta, giành trước ta một bướcđến bên cạnh Đế quân. Ta mới đi được nửa đường, nhưng cũng vừa đủ đểnghe được hai người nói chuyện.
"Hôm đó ta nghĩ rằng Chi Liên đế quân trước nay không thích lo chuyện bao đồng vậy mà sao lại hành xử như vậy, còn không chút nể tình, tiểu tiên nữ chẳng qua chỉ nói năng lỗ mãng vài câu liền đánh đuổi người ta đi, thì ra trong đó còn có nộitình. Có phải do sợ lúc đó ta cũng nhận ra nàng ấy ngay tại trận không? "
Đế quân chỉ nhìn lại hắn một cái, thờ ơ không nói. Nam nhân ngông nghênhmặc y phục màu đỏ đó chính là Hoành Thanh. Ba trăm năm không gặp, hắncàng ngày càng giống một con chim, mặc đồ gì mà đỏ rực, thật quá chóimắt. Tuy ta chỉ biết hắn thông qua Thiên Cơ kinh, nhưng vừa nhìn thấyhắn, ta bỗng sinh ra cảm giác thân thiết vô cùng.
Bây giờnhìn thần sắc của hai vị đế quân rất lạnh nhạt, không chỉ dáng vẻ bấthòa, trong lời nói còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-kiep-day-dua-cuu-vi-ho/1271501/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.