Yêu quái đỏ mặt:"Nhị sư huynh đã nhắc đến, có lý nào muội lại không tuân theo? ", nóixong bước tới trước mặt Đế quân, xoắn lấy y sam cùng đai lưng của y.
Bởi vì bản tiên cô thật quá kinh hoàng , nên sững sờ vô cùng.
Thế thế thế thế thế này… Vô sỉ!
Lúc sau, mới nghe thấy giọng nói dửng dưng của Đế quân: "Hôm nay khôngthích hợp, mấy ngày nay ở âm phủ cũng mệt mỏi rồi, muội cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi".
Trên mặt yêu quái thoáng hiện lên thần sắc bấtmãn, sau đó mới ngáp dài, không thèm để ý tới A Hàn mà lật chăn lên chui vào trong mà ngủ. Ta co ro ở trong góc, nhỏ giọng "meo" lên một tiếng.
Đế quân nhìn qua. Bản tiên cô lại kêu thêm một tiếng nữa, cũng chăm chúnhìn lại. Lúc này, tuy giữa ta và Đế quân chỉ cách một cái bàn vào mộtchiếc ghế, nhưng ta lại cảm giác như cách trăm sống nghìn núi, còn điềugì đáng thương hơn chuyện người ở trước mặt nhưng không nhận ra nhau?Trong bụng bản tiên cô như có một dòng nước chua lòng đang cuồn cuộnkhông ngừng, ta tự cảm thấy bản thân thật sự quá đáng thương.
Trong lúc ta đang đau lòng, Đế quân đột nhiên giơ bàn tay lên, nhè nhẹ cử động ngón út.
Ta sững người, sau đó mới kích động giơ một chi trước lên, khua khua.
Dây linh tê không phải là vật hữu hình, nó sinh ra từ tâm. Vậy mà ta lạiquên mất, Đế quân vẫn còn buộc sợi dây vàng kim này trên vuốt mèo của ta mà. Chuyện quan trọng như vậy mà ta lại không lợi dụng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-kiep-day-dua-cuu-vi-ho/1271491/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.