Tuy biết rằng không thể có cơ may thoát khoải, nhưng ngồi chờ chết hiển nhiên không phải là phong cách của bản tiên cô.
Hội Âm sơn chủ nhào tới, trước tiên ta thuận tay tóm lấy những vật có thểtóm được mà ném tới, chờ khi bóng dáng nhanh như cắt của hắn đến gầntrong một khoảng nhất định, ta liền sử dụng tấm bùa hộ mệnh Ngũ HànhThiên Lôi.
Song, lại không hề đánh trúng.
Trongthời khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta hét thảm một tiếng rồi nhắm mắt lại. Lúc này, cơn đau đớn mà ta tưởng tượng lại không hề ập xuống, ngượclại, lại phát sinh một chuyện vô cùng bất ngờ.
Ta nghe thấy tiếng thết đau đớn của Hội Âm sơn chủ, sau đó là âm thanh nặng nề ngã lăn ra đất.
Ta ngạc nhiên mở to mắt, thấy vị thiên niên ấy ôm cánh tay đẫm máu tươi,mở to đôi mắt nhìn ta, trong đó rõ ràng mang theo thần sắc nghi hoặc vàkhiếp sợ.
"Cô cô, người chính là cô cô? ", ta nghe thấy hắnhét lên một câu kinh thiên động địa, sau đó cứ như thể động vật nhỏ lạcđường đã tìm thấy chốn về, bò thẳng tới chân ta. Nếu không phải do bảntiên cô phản ứng nhanh thì cẳng chân suýt chút nữa bị hắn ôm lấy: "Côcô, cứu con! ".
Ta rõ ràng đã bị hắn dọa cho lông tóc trênngười dựng đứng cả lên, suy nghĩ đầu tiên chính là: Không lẽ Hội Âm sơnchủ ngay tại thời khắc then chốt lại lên cơn điên? Nếu không, sao lại có sự thay đổi lớn như vậy được. Một khắc trước còn là kẻ hung ác xuốngtay tàn độc, giờ này lại ôm cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-kiep-day-dua-cuu-vi-ho/1271478/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.