Chương trước
Chương sau
Phong Vân Vô Ngân không nghĩ tới chính mình vừa tiến vào Thâm Uyên Vị Diện, đã bị người nhìn như vậy, thiếu phụ Hồng Nương Tử này, tựa hồ trời sinh khúm núm, không ngừng hướng Phong Vân Vô Ngân nháy mắt ra hiệu, luôn mồm muốn Phong Vân Vô Ngân mời nàng uống một vài chén.

Phong Vân Vô Ngân lịch duyêt, bước chân vào giang hồ nhiều năm, lúc mới đến Thâm Uyên Vị Diện, làm sao dễ dàng tin tưởng một người dân bản xứ ở địa phương như vậy? Cho nên, Phong Vân Vô Ngân cũng là tỉnh bơ nói ra.

- Hồng Nương Tử, ta lần đầu đi vào Thâm Uyên Vị Diện, sao mời ngươi uống rượu được, ha ha...

Phong Vân Vô Ngân nghĩ thầm, Thâm Uyên Vị Diện này, là tối cao vị diện, khẳng định là có đặc thù. Hắn tâm tinh tế, lo lắng sự tình, cũng muốn sử lý chu đáo.

Khóe mắt dư quang nhìn ra, liền phát hiện một ít dân bản xứ quanh mình, trên mặt hiển hiện ra vẻ vui sướng khi gặp người khác gặp họa vậy.

Phong Vân Vô Ngân trong lòng lập tức nắm chắc, Hồng Nương Tử này, chỉ sợ cũng không có hảo tâm gì.

Vậy Phong Vân Vô Ngân ôn hoà nhã nhặn, liền cùng Hồng Nương Tử cười đối đáp.

Hồng Nương Tử che miệng cười khẽ, nhìn trông dễ thương vô cùng.

- Người trẻ tuổi, tuy rằng bản thân và gia đình ta bần hàn, nhưng một ít Thâm Uyên tệ vẫn phải có. Lúc này ta mời ngươi uống vài chén, sau đó chúng ta kết giao bằng hữu.

Phong Vân Vô Ngân lúc này liệu định trong đó có cái gì đó không đúng, nhưng hắn vừa mới đi vào Thâm Uyên Vị Diện, ở đây là một tòa thành trì xa lạ, tự nhiên là muốn tìm người dân bản xứ địa phương ở đây tới hỏi tình huống rồi. Tuy rằng Chiêm Táng đối với Thâm Uyên Vị Diện cũng có hiểu biết nhất định, nhưng hắn chưa từng có tiến vào Thâm Uyên Vị Diện, đối với Thâm Uyên Vị Diện hiểu biết cũng giới hạn. Bởi vậy, Phong Vân Vô Ngân cần hiểu biết chu đáo, còn phải hỏi ý kiến dân bản xứ địa phương. Hồng Nương Tử này, là người được chọn tốt nhất.

- Vậy được rồi...

Phong Vân Vô Ngân vội vàng gật đầu, trên mặt diễn cảm đều là giả tạo, hiện ra vẻ mặt không rành thế sự.

- Vậy mời.

Hồng Nương Tử phong tao nói.

Hai người sóng vai hướng phía một tòa tửu lâu đi đến, dọc theo đường đi, Phong Vân Vô Ngân đều cười ngây ngô. Hồng Nương Tử khóe mắt, liền hiển hiện ra vẻ khinh thường, trong lòng cười lạnh liên tục.

- Người này tuổi thoạt nhìn không đến 100 tuổi, quả nhiên là ngốc, ha ha ha ha ha ha, như vậy đều có thể lừa được, ha ha ha ha.

Kì thực, Hồng Nương Tử này bộ mặt diễn cảm biến hóa rất là vi diệu, đều bị Phong Vân Vô Ngân nhìn rõ, chỉ là Phong Vân Vô Ngân cần một dân bản xứ đến nói rõ tình huống, bởi vậy, hắn lúc này. tiếp tục giả ngu.

Hồng Nương Tử là người sành sỏi, đem Phong Vân Vô Ngân dẫn đưa tới một tòa tửu lâu, ở bên trong Tửu lâu, người ngồi tốp năm tốp ba áo mũ chỉnh tề, nhân loại ra vẻ đạo mạo. Phong Vân Vô Ngân hơi chút đánh giá, liền phát hiện những nhân loại này, mỗi người hơi thở đều thập phần tôn quý, sâu không thể lường được.

Nơi này tùy tiện đưa ra một người, tới phàm trần, đều là tuyệt thế bá chủ. Hơn nữa, hiện tại Phong Vân Vô Ngân quan sát cẩn thận. Hắn liền phát hiện, ở trong tửu lâu chứa nhiều nhân vật, đại đa số khí tức trên thân, đều cùng Chiêm Táng có một chút điểm tương tự, xem ra, đây là hơi thở của dân bản xứ Thâm Uyên Vị Diện, mà trên một cái bàn trong đó, ngồi một trung niên nam tử cụt tay, khí tức trên thân so với tên Địa ngục chi tử, lúc trước Phong Vân Vô Ngân đánh chết, có tương tự.

- Ân? Bên kia còn ngồi một tên tới từ Địa Ngục Vị Diện.

Phong Vân Vô Ngân trong lòng rõ ràng, hắn yên lặng cúi đầu, hơi thở thu liễm lại.

Hồng Nương Tử liền chú ý tới Phong Vân Vô Ngân, phát hiện Phong Vân Vô Ngân sau khi tiến vào tửu lâu, thành thành thật thật, sợ hãi rụt rè, trong lòng lại càng khinh bỉ.

Lúc này, hai người tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, một tên người hầu rượu nhanh chóng tiến đến hầu hạ.

- Yêu, Hồng Nương Tử, ngài đã tới.

Người hầu rượu hiển nhiên cũng là cùng Hồng Nương Tử quen biết, mặt mày hớn hở nhiệt tình hô lên.

- Mang thức ăn ngon hảo tửu đưa lên, ta muốn hảo hảo khoản đãi, kết giao bằng hữu.

Hồng Nương Tử yêu mị nói ra.

Người hầu rượu kia không khỏi nhìn Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt của hắn cực kỳ phức tạp. Đó là một loại ẩn chứa mỉa mai, châm chọc, vui sướng khi người khác gặp họa cùng ánh mắt thương hại.

Phong Vân Vô Ngân diễn trò rất đúng chỗ, hồ ngốc nhìn người hầu rượu, nhe răng cười.

Người hầu rượu âm thầm lắc lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.

- Vị tiểu huynh đệ này, không biết ngươi là từ vị diện nào mà đến đây? Khí tức của ngươi, cũng không phải người Thâm Uyên Vị Diện chúng ta, lại không phải Địa Ngục Vị Diện, Phật Tổ Vị Diện, nhưng nhìn ngươi lại ẩn chứa tính chất đặc biệt tối cao vị diện, rất là đặc biệt.

Hồng Nương Tử sóng mắt nhu mị, dùng một loại ngữ điệu chân thành nhìn Phong Vân Vô Ngân nói ra.

Phong Vân Vô Ngân dứt khoát diễn trò, đó là làm ra sắc mặt như vậy.

- Hồng Nương Tử, ngươi đẹp quá.

Hắn nói như vậy, cũng muốn mượn cơ tránh khỏi Hồng Nương Tử tra xét con người hắn.

- Khanh khách ~~~~~

Quả nhiên, Phong Vân Vô Ngân lộ ra loại si mê mất hồn, Hồng Nương Tử quả nhiên liền không hề hỏi nữa, ngược lại bật cười, càng phát ra hành vi phóng đãng hơn nữa.

Tửu lâu này có một ít khách nhân, đều đưa ánh mắt quét nhìn, trong mắt đều toát ra vẻ xem náo nhiệt. Bất quá cũng đến tập hợp, mấy tên dân bản xứ Thâm Uyên Vị Diện liền linh hồn truyền âm lẫn nhau.

- Lại là Hồng Nương Tử con hàng kia, các nàng đều là tiểu nhân đê tiện vô sỉ, chuyên môn câu người từ vị diện khác lại đây, đó là những người không có bối cảnh, sau đó sắc dụ, lừa đến sơn trang Hồng Nương Tử, trực tiếp giết người cướp của. Các ngươi xem, tiểu tử này, xem chừng không đến trăm tuổi, thật sự là bị Hồng Nương Tử theo dõi. Đừng xem Hồng Nương Tử hiện tại có bộ dáng như vậy, đợi lát nữa nàng không ăn xương cốt tiểu tử đó là không thể, ha ha ha.

- Đúng, muốn đi vào Thâm Uyên Vị Diện chúng ta, trừ bỏ thông qua truyện tống trận ra, của vào duy nhất, đó là thở dài chi tỉnh kia. Nhưng mà, chúng ta ở chỗ thành trì này, cũng không có Truyện tống trận. Tiểu tử này xuất hiện ở thành trì của chúng ta, có thể thông qua Thở dài chi tỉnh trực tiếp tới được. Tất cả mọi người biết, kẻ đầu đường xó chợ, căn bản không thể thông qua thở dài chi tỉnh, trừ phi, có được một pháp bảo, thần khí che chắn bóng ma linh hồn quấy nhiễu. Ta nhìn tiểu tử kia tu vi cũng bình thường, nếu là từ thở dài chi tỉnh xuống đây, tuyệt đối chính là dựa vào pháp bảo rồi.

- Ân, ta cũng hoài nghi Hồng Nương Tử là theo dõi pháp bảo ở trên người tiểu tử này. Hồng Nương Tử, thật sự là tên giết người cướp của, chúng ta không cần đi xen vào việc của người khác. Nghe nói Hồng Nương Tử cũng có chỗ dựa vững chắc.

- Đúng, đúng, chính là nghe nói Hồng Nương Tử cùng mấy tên thị vệ bên người Đích Huyệt lãnh chúa đại nhân, có quan hệ sâu xa, tạo hóa như vậy.

......

Phong Vân Vô Ngân tự nhiên không biết người trên tửu lâu nghị luận hắn. Bất quá, Phong Vân Vô Ngân quan sắc, cũng cảm giác được tình huống có chút vi diệu.

Mà lúc này, Phong Vân Vô Ngân cũng đã nhìn ra, Hồng Nương Tử này, là một tên trung vị thần, trung vị thần đem linh hồn ấn ký ký thác ở Thâm Uyên Vị Diện.

Căn cứ Chiêm Táng đánh giá, tối cao vị diện trung vị thần, là có thể cùng thế tục chủ thần bình thường so sánh rồi, có sức chiến đấu vô cùng cường đại.

Nhưng mà Phong Vân Vô Ngân trải qua bóng ma triều tịch lần đó rửa tội, được đến vô tận sức ưu đãi, sức chiến đấu tăng vọt, tự nhiên cũng sẽ không e ngại Hồng Nương Tử.

- Hồng Nương Tử, vừa rồi chợt nghe nói, ở thành thị này, là Đích Huyệt chi thành, đây là thành trì gì vậy?

Phong Vân Vô Ngân đem chuyện tình của chính mình muốn biết, sau đó hỏi ra.

- Ân, tiểu huynh đệ, ta liền nói cho ngươi biết. Thâm Uyên Vị Diện chúng ta có được tối cao thần, vua Thâm Uyên. Mặt khác lại còn có 10 tên chủ thần, mỗi người đều là đại thần biên giới, Đích Huyệt chi thành chúng ta thuộc Đích Huyệt lãnh chúa vĩ đại thống trị, dưới trướng Đích Huyệt lãnh chúa đại nhân, tổng cộng có 97 tòa Đích Huyệt chi thành. Tòa thành trì này, chính là một trong số đó.

Hồng Nương Tử sóng mắt lưu động nói.

- Úc...

Phong Vân Vô Ngân rõ ràng, Đích Huyệt lãnh chúa? Ân, phụ thân Chiêm Táng đại ca, được xưng là ác ma lãnh chúa, nói, Đích Huyệt lãnh chúa này cùng ác ma lãnh chúa, ai muốn lợi hại hơn.

- Uy danh của Đích Huyệt lãnh chúa đại nhân, tiểu đệ thật ra là cô lậu quả văn, chưa từng nghe nói. Bất quá, tiểu đệ là nghe nói qua Ác ma lãnh chúa.

Phong Vân Vô Ngân thuận miệng nói.

- Hư ~~~~~~

Hồng Nương Tử lập tức nhìn Phong Vân Vô Ngân ra hiệu chớ có lên tiếng, sau đó thấp giọng nói.

- Tiểu huynh đệ, trên lãnh địa Đích huyệt lãnh chúa đại nhân, ngươi đừng đề cập lãnh chúa khác. Đặc biệt ác ma lãnh chúa, tiểu huynh đệ, ta nói cho ngươi biết, mười đại lãnh chúa này, quan hệ, hắc hắc, cũng không thật sự hòa thuận. Đặc biệt Đích Huyệt lãnh chúa đại nhân chúng ta, đó là cùng Ác ma lãnh chúa kia, tiểu huynh đệ, ta nói cho ngươi biết, ác ma lãnh chúa, là dựa vào nữ nhân mà thượng vị. Ngươi hẳn là còn không biết, chính thê của ác ma lãnh chúa, đúng là công chúa của vua Thâm Uyên.

- Úc? Nguyên lai là như vậy.

Phong Vân Vô Ngân ra vẻ không biết nói ra, sau đó Phong Vân Vô Ngân lại hỏi.

- Hồng Nương Tử tỷ tỷ, nếu như vậy, nếu muốn từ lãnh địa của Đích Huyệt lãnh chúa đại nhân, tới lãnh địa của lãnh chúa đại nhân khác, là trực tiếp đi đến như thế nào?

- Là dùng Truyện tống trận, thông qua truyện tống trận mới có thể đi. Bất quá chúng ta ở Đích Huyệt chi thành, không tính là thành trì đặc biệt phồn hoa, bởi vậy tạm thời không có truyện tống trận. Tiểu huynh đệ ngươi muốn lãnh địa khác, phải đến thành trì khác có đại truyện tống trận, ngươi nhất định phải đi đến Thâm Uyên vương thành mới được. Thâm Uyên vương thành, đó là lãnh địa vua Thâm Uyên vĩ đại chúng ta. Là thánh địa Thâm Uyên Vị Diện chúng ta.

Hồng Nương Tử nói. Sau đó, trong thần sắc nàng lộ ra diễn cảm khác thường.

- Tiểu huynh đệ, ngươi ngay cả truyện tống trận cũng không biết, ngươi là thông qua thở dài chi tỉnh tới nơi này sao?

Phong Vân Vô Ngân không thể tranh luận, đành phải gật đầu nói.

- Đúng, tiểu đệ đúng là thông qua thở dài chi tỉnh đến chỗ này.

Hồng Nương Tử lúc này ở trong hốc mắt nổ bắn ra vẻ vui mừng như điên, trong lòng nói quả nhiên là thông qua thở dài chi tỉnh, tùy cơ tới chỗ Đích Huyệt chi thành. Thật tốt quá, thật tốt quá, thật sự là số phận Hồng Nương Tử của ta rồi. Tiểu tử này, thoạt nhìn cũng là trung vị thần cảnh giới, tuy rằng hơi thở tôn quý, bất quá cũng không biểu hiện được bao nhiêu sức chiến đấu cường hãn. Nếu thông qua thở dài chi tỉnh tiến vào Thâm Uyên Vị Diện, nhất định phải trải qua vô số bóng ma xé rách thôn phệ, cả trong giếng thở dài chi tỉnh, không biết táng thân bao nhiêu sinh vật. Tiểu tử này có thể bình yên vô sự đến nơi này, tất nhiên là cầm trong tay một món pháp bảo. Thật tốt quá, pháp bảo nàu có thể thuận lợi thông qua thở dài chi tỉnh? Khanh khách khanh khách. Rất có ý tứ! Hảo, hảo, đợi lát nữa lão nương liền đem tiểu tử này lừa đến sơn trang, giết người cướp của. Tiểu tử này da thịt trắng mịn, cũng có thể thải bổ một phen, hắc hắc hắc.

Hồng Nương Tử càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng là kích động, khuôn mặt hoa đào, dịu dàng thắm thiết, sóng mắt thu ba hiển hiện ra.

Phong Vân Vô Ngân ngây ngốc cười, vẻ mặt ngây ngô không biết.

- Tiểu tử này, thật sự dễ lừa.

Hồng Nương Tử đắc ý cười thầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.