Hơn nữa, kiếm thần khôi lỗi nói rõ muốn ra tay mặt đối mặt, đánh chết Đông Mục Dã. Căn bản không cho Đông Mục Dã bất kỳ cơ hội đánh lén ào.
- Các ngươi rõ ràng khi dễ ta!
Lúc ày, Đông Mục Dã đột nhiên hiển hiện ra vẻ đau khổ ủy khuất, mị nhãn như tơ.
- Thời gian ta thành thần còn ít, đối với môn bí kỹ thần công kia chỉ lĩnh ngộ một chút, bởi vậy không thể tranh giành với các ngươi rồi. Bất quá, để ta hảo hảo nghiên cứu tu luyện một phen, đến lúc tìm hiểu rõ ràng chỗ tinh thâm ảo diệu của môn thần công kia thì cũng chính là tử kỳ của những kẻ bạc tình bạc nghĩa như các ngươi. Đến lúc đó ta muốn các ngươi quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu khẩn ta.
Đang lúc nói chuyện, trong mắt Đông Mục Dã hiện lên lệ quang dịu dàng, mặt ửng hồng lên, vô cùng thẹn thùng, tựa hồ đang làm nũng. Bất quá khí tức của hắn bị kiếm thần khôi lỗi áp chế, bị khí cơ dẫn dắt, một khi hắn động thủ liền lạc vào thế hạ phong.
- Vị bằng hữu kia... Đông Mục Dã sư đệ, tuy rằng cử chỉ không chịu nổi, có tiếng xấu. Bất quá cũng là thành viên trọng yếu của Tử Anh học phủ. Bằng hữu, có thể cấp cho bổn tọa chút tình mọn hay không, tha thứ cho Đông Mục Dã sư huynh một lần.
Thời khắc mấu chốt, Tử Viêm viện trưởng cũng mở miệng cầu tình. Nàng cũng nhìn ra Đông Mục Dã không phải là đối thủ của vị Kiếm Thần này. Vốn Tử Viêm viện trưởng cũng thập phần chán ghét Đông Mục Dã. Nhưng dù gì hắn cũng là một thần giai. Tử Anh học phủ có hai thần giai, chính là Đông Mục Dã và Tử Viêm. Nếu có một người hao tổn thì địa vị Tử Anh học phủ tại Hỏa Nguyên đại lục sẽ đại giảm. Bởi vậy Tử Viêm viện trưởng cũng ra mặt cầu tình cho hắn.
- Viện trưởng Tử Anh học phủ, ngươi lui ra! Cấp cho ngươi mặt mũi? Tại sao bổn tôn lại phải làm thế? Loại đẳng cấp như ngươi trong gia tộc bổn tôn thì cũng chỉ là xoàng xĩnh mà thôi, còn muốn bổn tôn cho ngươi mặt mũi? Nực cười, Đông Mục Dã này bôi nhọ chất nhi Vô Ngân nhà ta, hắn nhất định phải chết! Bất luận kẻ nào dám bôi nhọ chất chi nhà ta đều phải chết!
Vừa dứt lời...
- OanH!
Kiếm thần khôi lỗi ngang nhiên rút iếm, một đạo hào quang gần như hoàng hôn chém thẳng về phía Đông Mục Dã. Mà tia sáng này chính là một đạo tuyệt sát kiếm thuật!
Chư Thành Hoàng Hôn, chiêu thứ nhất!
Kiếm chiêu này vừa ra, hoàng hôn khoan thai, nhật bạc tây sơn, có một loại hương vị tang thương của tuổi xế chiều, che khuất bầu trời, tỏa rộng khắp. Khí tượng suy bại của đế quốc cùng với một loại ý cảnh khiến lòng người tổn thương, tất cả đều ẩn chứa bên trong. Hơn nữa còn bao khỏa một loại nghịch chuyển thời gian pháp tắc, cùng với không gian pháp tắc cách không vạn dặm giết người.
Đương nhiên, kiếm chiêu này cũng có chứa thần giai khí tức nồng đậm. Chỉ cần là võ giả thần giai trở xuống, hơi chút nhiễm kiếm quang này thì liền lập tức bị nghiền nát, hóa thành bột mịn, thần hồn câu diệt, vĩnh bất siêu sinh
- Ta hận ngươi!
Đông Mục Dã hoảng sợ tru lên, thân hình hắn đung đưa kịch liệt, vận chuyển không gian pháp tắc đến cực hạn, tiến hành bước nhảy không gian tần suất cao.
- Phốc!
Không biết làm sao, đạo hoàng hôn kiếm quang kia quá mức đáng sợ. Trong nháy mắt đã đâm thủng vô số vị diện, cuối cùng đánh thẳng về phía Đông Mục Dã.
- Phốc!
Vai phải Đông Mục Dã trực tiếp bị đâm thủng thành một lỗ nhỏ như đầu ngón tay.
Một khắc sau...
Từ vai phải xuống đến đầu cánh tay phải Đông Mục Dã gần như trong suốt, hiển hiện ra vẻ ảm đạm của hoàng hôn.
- Xùy xùy...
Cả cánh tay phải của hắn hóa thành bột mịn, không còn chút gì.
- Ta sẽ báo thù! Các ngươi cứ chờ đấy! Tinh huyết độn!
Đông Mục Dã phát ra tiếng rú thảm thiết như dã thú bị thương, trong miệng phun ra một ngụm thần chi máu huyết lớn. Rồi sau đó thân thể lập tức mơ hồ rồi biến mất.
- Hảo cường kiếm thuật! Công kích kiếm tu không hổ là một trong những loại công kích mạnh nhất. Chậc chậc, dùng kiếm tu thành thần, nếu không tính phòng thủ thì kiếm tu đích thật là giết người đơn giản như rơm rác.
Bóng mờ sau lưng Tử Viêm viện trưởng hít một hơi lãnh khí, cảm thán nói.
- Không thể tưởng được, thật không nghĩ tới... Tuy Đông Mục Dã sư đệ không phải là dựa vào thủ đoạn chính đáng để thành thần mà là ngẫu nhiên đạt được một môn kỳ công Thượng Cổ thần giai, tự thiến mình, biến thành yêu nhân bất nam bất nữ, trả một cái giá cực lớn để trở thành thần giai. Loại phương thức thành thần này, tuy kém với những thần giai thực sự nhưng cũng không thể ngay cả thủ đoạn phản kháng cũng không có như thế. Lập tức bị đánh lui, hơn nữa cánh tay phải của hắn còn triệt để biến mất.
Tử Viêm viện trưởng cũng rất cảm khái.
Lúc này, sau khi phát ra công kích kia thì năng lượng của Kiếm Thần khôi lỗi cũng tiêu hao một thành, còn lại chín thành. Chín lần công kích. Vừa rồi, Phong Vân Vô NGân thúc dục kiếm thần khôi lỗi, đánh ra một đạo hoàng hôn kiếm quang. Bất quá không cách nào triệt để giết chết Đông Mục Dã, nhất định phải phát thế công liên tục mới được. Có lẽ là lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí là lần thứ tư mới có thể triệt để tiêu diệt Đông Mục Dã.
Đúng lúc này, Phong Vân Vô Ngân lại do dự trong chốc lát.
Dù sao, trước khi tìm được nguồn năng lượng thần cách mới thì Khôi lỗi kiếm thần này của Phong Vân Vô Ngân chỉ có mười lần công kích, dùng một lần là ít đi một lần. Bởi vậy Phong Vân Vô Ngân cũng không triệt để buông tay buông chân, không tiếc bất cứ giá nào để diệt trừ Đông Mục Dã. Kiếm thần khôi lỗi này là át chủ bài bảo vệ tính mạng của hắn, không thể lãng phí 10 lần công kích đơn giản như vậy.
Cái này lại là thời cơ để Đông Mục Dã trốn chạy, thoát chết.
Kiếm thần khôi lỗi thu hồi trường kiếm, ngạo nghễ lăng lập trên hư không. Áo bào phần phật xoay tròn theo gió, lạnh nhạt im lặng, biểu lộ cực kỳ trầm ổn. Sát cơ kiếm khí như cuồng phong vừa rồi đã bị giấu kín triệt để. Giờ phút này hắn hiển hiện ra vẻ không màng danh lợi, chỉ lộ ra vẻ lạnh lùng, phản phác quy chân.
Đây hoàn toàn là một phong cách quý phái. Sau khi ngang nhiên phát động công kích về hướng một thần giai thì thu thế rất gọn gàng và linh hoạt. Khiến tất cả võ giả tại khu vực Tử Anh học phủ đều bị thuyết phục, cúng bái trong nội tâm.
- Oanh!
Phong Vân Vô NGân thu hồi Hải Dương Chi Tâm, một bước rời khỏi Hải Dương ảo cảnh, trở về vị diện, cười tủm tỉm nhìn Tử Viêm viện trưởng.
- Ô...
Tử Viêm viện trưởng đối mặt với khí tràng khổng lồ của Kiếm Thần Khôi Lỗi thì cũng có chút nghẹn lời. Trong lúc nhất thời cũng không nói nên lời. Truyền âm rất nhanh với bóng mờ sau lưng.
- Đông Mục Dã sư đệ trọng thương bỏ chạy, hơn nữa là dùng máu huyết của mình để bỏ chạy, tu vi đại giảm, có lẽ cần điều dưỡng một thời gian rất dài mới có thể khôi phục lại. Bất quá có lẽ cánh tay phải của hắn không cách nào trở lại như cũ được nữa rồi. Vị Kiếm thần này thật là bá đạo. Dù là bổn tọa cũng không dám kích thương Đông Mục Dã sư đệ như thế.
- Viện trưởng đại nhân, Đông Mục Dã này bị kích thương cũng không phải là chuyện gì xấu. Gần đây ngài đều nhìn cách làm người của hắn, lại nói tuy hắn là thần giai nhưng vẫn chênh lệch với thần giai chính thống. Không nhất định có thể giành được vinh dự gì cho Tử Anh học phủ chúng ta. Hắn lại gây rắc rối khắp nơi, bởi vậy không cần phải vì một Đông Mục Dã có tiếng xấu này mà trở mặt với vị Thần giai kia. Hơn nữa, viện trưởng đại nhân, hiện tại học phủ đã trải qua một thiết huyết khảo nghiệm, lại có một thiên tài chính thức sau lưng có bối cảnh cực lớn là Phong Vân Vô Ngân. Hắc hắc, như vậy thì cần gì phải quan tâm tới một Đông Mục Dã đã lạc lối, rơi vào tà đạo kia? Thuộc hạ phải chúc mừng viện trưởng đại nhân mới đúng. Phong Vân Vô Ngân hiển nhiên là một tuyệt thế thiên tài, sau này chắc chắn sẽ làm bá chủ một phương. Đợi một thời gian, so với Đông Mục Dã thì Phong Vân Vô Ngân càng có đủ tư cách làm người thừa kế viện trưởng tân nhiệm hơn.
Lúc này, thanh âm của bóng ma kia đã hoàn toàn thiên vị Phong Vân Vô Ngân.
Tử Viêm viện trưởng ngẫm lại, thấy cũng đúng, liền quyết định thật nhanh, rốt cục trên gương mặt chết lặng của nàng cũng hiện ra vẻ tươi cười.
- Mà thôi, bằng hữu, mấy năm gần đây Đông Mục Dã kia đã làm nhiều chuyện xấu, bôi nhọ Tử Anh học phủ. Hôm nay bằng hữu ra tay diệt trừ hắn thay Tử Anh học phủ, quả thật là một chuyện may mắn. Tốt, tốt, từ nay về sau, Phong Vân Vô Ngân sẽ là thiên tài số một Tử Anh học phủ, được bồi dưỡng rất nhiều.
Kiếm thần khôi lỗi căn bản không thèm nhìn Tử Viêm viện trưởng một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.
- Vô Ngân chất nhi, trước tiên vi thúc trở lại gia tộc. Chỉ cần tâm niệm ngươi vừa động thì vi thúc liền biết mà thuấn di tới, thay ngươi tiêu trừ hết mọi phiền não. Vi thúc đi đây.
- XÍU!
Nói xong, thân hình kiếm thần khôi lỗi liền nhạt dần, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
- Chậc chậc, thật sự là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi a.
Tất cả võ giả tại khu vực Tử Anh học phủ đều thán phục một kiếm vừa rồi của Kiếm thần khôi lỗi kia. Loại hoàng hôn kiếm ý này, quả thật là một tuyệt sát đại thần tiêu diệt chư thần a.
Giờ phút này, bất kể là người nào, kể cả những nội môn đệ tử trước khi luôn muốn làm khó dễ Phong Vân Vô Ngân, cái gì Nhị sư tỷ, tứ sư ca, ngũ sư ca, toàn bộ đều cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt Phong Vân Vô Ngân. Sau khi bọn hắn biết được át chủ bài của Phong Vân Vô Ngân thì nghĩ đến đã thập phần hoảng sợ, sợ Phong Vân Vô Ngân sẽ trả thù bọn hắn.
Hiện tại, đừng nói là những nội môn đệ tử này, ngay cả đệ tử tinh nhuệ của học phủ, thậm chí là đường chủ các đại đường khẩu cũng đều không dám coi thường Phong Vân Vô Ngân. Chỗ dựa sau lưng hắn đã xuất động, còn nhẹ nhõm đánh lui Đông Mục Dã, ngay cả Tử Viêm viện trưởng khi nói chuyện với Phong Vân Vô Ngân cũng thấp hơn một cái đầu.
Phong Vân Vô Ngân bất động thanh sắc, thu hồi Kiếm thần khôi lỗi. Lúc này mới khẽ khom người, nói với Tử Viêm viện trưởng.
- Viện trưởng đại nhân, tính tình Thúc thúc nhà ta chính là như vậy. Có gì mong ngài bỏ qua.
- A... Cũng không có gì.
Sau khi Kiếm thần khôi lỗi biến mất, Tử Viêm viện trưởng mới biết được quyền khống chế phiến thiên địa này mới trở lại trong tay nàng, toàn bộ áp lực đều bị tiêu tán. Nội tâm phức tạp bất định của Tử Viêm viện trưởng mới vững vàng, khôi phục lại uy nghi của viện trưởng. Bất quá, đối với Phong Vân Vô Ngân thì nàng cũng không dám dùng thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến mà thập phần nhiệt tình nói:
- Vô Ngân, tuy sau lưng ngươi có gia tộc thần bí, bất quá ngươi đã lựa chọn Tử Anh học phủ để theo học thì như vậy vinh dự của học phủ là vinh dự của ngươi, đúng không?
Phong Vân Vô Ngân biết rõ Tử Viêm viện trưởng đề cập tới cái này chính là muốn thăm dò mình, bởi vậy hắn ra vẻ thành khẩn, nói:
- Đúng vậy, viện trưởng đại nhân, vinh nhục, tồn vong hưng suy của Tử Anh học phủ hoàn toàn tương liên với vận mệnh Vô Ngân.
- Tốt!
Hai mắt Tử Viêm viện trưởng sáng ngời lên.
- Vây thì tốt rồi. Vô Ngân, những hiểu lầm trước kia giữa ngươi và học phủ cho qua hết, tất cả đều là mây khói a. Bây giờ ngươi là đại sư huynh nội môn đệ tử học phủ, tất cả tài nguyên, bí kíp, thần binh lợi khí của học phủ ngươi đều có thể sử dụng. Tất cả bí cảnh, cấm địa của học phủ ngươi cũng đều có thể vào thám hiểm.
Ngừng lại một chút, Tử Viêm viện trưởng lại cười nói:
- Vô Ngân, bổn tọa đã quyết định cho ngươi một cơ hội đến Lai chi bất dịch để ma luyện! Ân, trướ tiên ngươi cứ nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày, đến lúc đó bổn tọa sẽ triệu kiến ngươi, thương lượng tỉ mỉ chi tiết lần ma luyện này.
- Vâng, viện trưởng đại nhân.
Phong Vân Vô Ngân mừng thầm trong nội tâm. Tất cả tài nguyên của Tử Anh học phủ, mình đều có thể sử dụng. Cái này cũng quá sung sướng đi à nha.
Phải biết rằng, cảnh giới của Phong Vân Vô Ngân bây giờ là Thánh giai 5 chuyển, 10 ức thiên địa đan điền, một bước thành đế. Muốn vượt qua cái hào rộng lớn này để thành tựu đế cấp thì cần đại lượng tài nguyên để tu luyện. Hiện tại, Tử Anh học phủ lại cung cấp miễn phí cho hắn, đây quả là một chuyện cực kỳ tốt.
Lại nói, các loại thần giai bí kíp trong điển tàng Tử Anh học phủ, Phong Vân Vô Ngân cũng có thể đọc qua một phen.
Cứ như vậy, sau khi Tử Viêm viện trưởng phân phó một phen, khiến học phủ khôi phục lại trật tự thường ngày thì liền khoan thai rời đi.
Phong Vân Vô NGân cùng Hiên Viên sư huynh gặp mặt, tự thuật tình cũ, cũng được Hiên Viên sư huynh mời, mấy ngày nay hắn tới ở tạm tại tiểu vị diện của Hiên Viên sư huynh.
- Vô Ngân sư đệ, Vi huynh sớm đã biết ngươi không phải hạng người bình thường, không phải là vật trong ao. Thật không nghĩ đến trong thời gian ngắn ngươi có thể bộc phát như vậy, tiến bộ điên cuồng. HƠn nữa sau lưng ngươi còn có một đại gia tộc, xuất động cường giả thần giai bảo hộ ngươi. Chậc chậc, quả thật lợi hại.
Hiên Viên sư huynh cùng Phong Vân Vô Ngân sóng vai nhau đi trên đường Tử Anh học phủ, chuyện trò vui vẻ.
- A, Hiên Viên sư huynh, chuyện gia tộc thì ta cũng không tiện nhiều lời. Kỳ thật gia tộc ta cũng chỉ là một gia tộc cổ xưa mà thôi. Ta không có ý định dựa vào gia tộc mà dựa vào chính mình, dốc sức tiến bộ tại Tử Anh học phủ này, thận trọng từng bước, thành tựu sự nghiệp. Thật không nghĩ đến cuối cùng vẫn phải vận dụng thực lực gia tộc. Ai, ta cũng đành chịu a.
Phong Vân Vô Ngân khiêm tốn nói ra.
- Ha ha ha ha, Vô NGân sư đệ, ngươi thật sự quá khiêm nhượng rồi. Hôm nay, Đông Mục Dã tự mình ra mặt muốn trấn áp ngươi, Đông Mục Dã chính là thần giai, ngươi vận dụng thực lực gia tộc cũng là chuyện hợp tình hợp lý để dứt bỏ Đông Mục Dã này. Ngươi dùng thực lực thánh giai trực tiếp tiêu diệt đệ nhất cường giả nội môn học phủ, Tiêu Dao công tử. Chiến tích như thế có thể nói là hoàn mỹ. Vô Ngân sư đệ, ngươi đã làm được một chuyện không tưởng. - Thành tựu của ngươi chắc chắn sẽ vượt xa tiên hiền Tử Anh học phủ, sẽ trở thành một nhân vật bất hủ tại Hỏa nguyên đại lục. Ân, đây là điều kiện tiên quyết không dựa vào gia tộc sau lưng ngươi, ngươi đều có thể đạt được.
Hiên Viên sư huynh ca ngợi Phong Vân Vô Ngân một phen.
- Ha ha, tiểu oa nhi, hôm nay chiến một trận, danh tiếng ngươi liền vang vọng a. Chậc chậc, kiện pháp bảo Kiếm thần khôi lỗi kia đích thật là dọa người. Không tệ, không tệ.
Lúc này, Chúc lão cũng đi từ trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân ra, vô cùng vui vẻ nói.
- Hắc, Chúc lão, đã có kiếm thần khôi lỗi này, ngay cả Tử Viêm viện trưởng cũng kiêng kỵ ta vài phần a.
Phong Vân Vô Ngân không khỏi có chút đắc ý, nói ra. Bất quá, ngừng lại một chút, cũng cường điệu nói.
- Bất quá, Chúc lão, ta cảm thấy thực lực bản thân mới là quan trọng nhất, quan trọng hơn hết thảy những ngoại lực. Bởi vậy, không phải là vạn bất đắc dĩ thì ta sẽ không vận dụng Kiếm thần khôi lỗi. Liên tiếp sử dụng kiếm thần khôi lỗi sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của bản thân ta. Ta không muốn quá ỷ lại vào kiếm thần khôi lỗi.
- Cáp, Tiểu oa nhi, tâm tính ngươi quả thật không tệ. Bất quá kiếm thần khôi lỗi kia cũng không tính là ngoại vật, cũng là một bộ phận của tu vi bản thân ngươi. Bất qua ngươi không dùng nhiều cũng tốt, dù sao thì cũng chỉ còn lại chín lần công kích, dùng một lần là ít đi một lần.
Chúc lão lười biếng nói.
- Đúng rồi, dùng thực lực trước mắt của ngươi thì cũng có thể đến hậu sơn, tìm thiếu nữ thần bí kia, có lẽ cũng có kỳ ngộ.
- Chúc lão, việc này tạm thời không gấp. Thiếu nữ thần bí kia hẳn là có quan hệ thần bí với Tử Viêm viện trưởng. Tử Viêm viện trưởng xuất quan, tai mắt nàng thông thiên, nếu ta tùy tiện tìm thiếu nữ kia thì chỉ e sẽ bị nàng phát giác. Chuyện này tạm thời không cần đề cập đến.
Phong Vân Vô Ngân vô cùng quyết đoán.
Đúng lúc này...
- Đại... Đại sư huynh... Xin dừng bước...
- Ân?
Phong Vân Vô Ngân cảm giác được phía sau mình có một đám người đang đi theo. Hắn xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy bọn người Nhị sư tỷ, tứ sư ca, ngũ sư đệ, Mộ Dung sư tỷ trong hàng nội môn đệ tử dẫn hơn một ngàn nội môn đệ tử xếp thành từng hàng chỉnh tề, vô cùng khúm núm đi theo sau lưng Phong Vân Vô Ngân, trên mặt đều lộ ra biểu lộ hoàng sợ.
- Các ngươi đây là...
Phong Vân Vô Ngân nhíu mày.
- A...
Nhị sư tỷ sửa sang tìm tòi từ ngữ thoáng một phát, lấy hết dũng khí tiến lên trước một bước, lẩm bẩm nói:
- Đại sư huynh, trước kia chúng ta có điều mạo phạm, hi vọng Đại sư huynh đại nhân đại lượng, không ghi hận lũ tiểu nhân vật như chúng ta. Từ nay về sau, tất cả nội môn đệ tử chúng ta đều tôn VÔ Ngân sư huynh là đại sư huynh, Vô Ngân sư huynh bảo chúng ta đi hướng đông, chúng ta tuyệt không đi hướng tây (nhưng nam bắc thì chưa chắc).
Nhị sư tỷ trước kia còn vênh vào tự đắc, không ai bì nổi, luôn vênh mặt hất hàm. Giờ phút này biểu lộ trên mặt lại như cừ non, lộ ra vẻ khiếp đảm, cũng có thẹn thùng, lộ ra một loại khí tức vô hại của thiếu phụ.
- Bỗng nhiên....
- Bái kiến Đại sư huynh!
Tất cả nội môn đệ tử đều quỳ xuống toàn bộ.
Cơ hồ như toàn bộ nội môn đệ tử Tử Anh học phủ đều quỳ xuống trước mặt Phong Vân Vô Ngân, người nào cũng đều nín hơi không dám thở, thần thái thập phần hèn mọn, toàn thân lạnh run, giống như là cỏ lau trong gió, tựa hồ như sợ Phong Vân Vô Ngân không vui là sẽ ra tay tiêu diệt bọn hắn. Kỳ thật, học phủ thập phần chú trọng tôn ti, thường thường đại sư huynh có quyền lợi chế tài các sư đệ sư muội. Hơn nữa, Tử Viêm viện trưởng cũng đã từng nói qua, Phong Vân Vô NGân được quyển tiền trảm hậu tấu tại Tử Anh học phủ.
Phải biết rằng, Tử Anh học phủ là một trong tứ đại học phủ nổi tiếng nhất Hỏa Nguyên đại lục, bất kỳ một nội môn đệ tử nào đến một quốc gia thế tục, so với quân chủ quốc gia đó thì tôn quý hơn gấp trăm lần. Không có chỗ nào không phải là thiên chi kiêu tử, là long phượng trong loài người. Hiện tại, bọn người cái thế hào hùng này đều nằm sấp dưới chân Phong Vân Vô Ngân, toàn bộ bọn hắn đều nhìn ánh mắt Phong Vân VÔ Ngân, khiến Phong Vân Vô Ngân cảm giác được sự ưu việt của việc nắm quyền lợi sinh sát trong tay. Ánh mắt hắn quét một vòng.
- A, Đại sư huynh.
Phàm là những nội môn đệ tử tiếp xúc với ánh mắt Phong Vân Vô Ngân thì đều hoảng sợ bất an, sợ Phong Vân Vô Ngân mất hứng thì sẽ khai đao với mình.
Mộ Dung sư tỷ vốn có chút giao tình với Phong Vân Vô Ngân, hơn nữa còn ẩn ẩn đưa tình với hắn, giờ phút này đều hoàn toàn thu liễm những tơ ngọc quanh quẩn bên người Phong Vân Vô Ngân lúc trước, cũng cảm giác tự ti thật sâu, buồn vô cớ trong nội tâm. Bất quá cũng có một ít tự đắc, kiêu ngạo. Cảm thấy mình đã từng ở cùng một chỗ với vị Đại sư huynh trẻ nhất trong lịch sử Anh Tử học phủ, cùng chung hoạn nạn, hợp tác thám hiểm, đó đều là những chuyện đáng khắc sâu cả đời.
Trong hàng nội môn đệ tử, Nhị sư tỷ là thấp thỏm lo âu nhất. Trước kia nàng thường đối chọi gay gắt với Phong Vân Vô Ngân, luôn mồm hô đánh hô giết. Bởi vậy lúc nàng nàng hoa dung thất sắc, đại não mê muội một hồi, cơ hồ muốn dập đầu.
- A, xin chư vị đứng lên.
Phong Vân Vô Ngân thu liễm vẻ đắc chí đang dâng lên cực nhanh trong nội tâm, thầm nghĩ:
- Ta cũng suy nghĩ quá rồi, những tiểu nhân vật trước mắt này thì có gì ưu việt?
Nghĩ như thế, Phong Vân Vô Ngân cười cười:
- Chư vị sư đệ sư muội, không cần đa lễ.
Nói xong, Phong Vân Vô Ngân cũng không có tiếp tục đứng lại, cùng với Hiên Viên sư huynh trực tiếp truyền tống ly khai, tiến vào trong tiểu vị diện kia của Hiên Viên sư huynh.
Đồng ruộng, bờ ruộng dọc ngang, cây lúa, hoa quả mọc khắp nơi.
- Hắc, Hiên Viên sư huynh, chỗ này của ngươi ngược lại cũng không tệ.
Phong Vân Vô Ngân buông lỏng tâm tình, du lịch khắp nơi. Hiên Viên sư huynh cũng gọi huynh muội Trình Ngọc và Trình Thiết Sơn đang tĩnh tu ở đây ra bái kiến Phong Vân Vô Ngân.
Được Hiên Viên sư huynh tự mình chỉ đạo, khí tức Trình Ngọc và Trình Thiết Sơn sớm đã vượt qua khi xưa. Phong Vân Vô Ngân hơi lưu ý một chút, liền phát hiện sức chiến đấu của hai huynh muội này so với lúc trước đã tăng lên một hai lần. Đặc biệt là Trình Ngọc, sau khi hấp thu tinh hoa Chân Long thể chất của Phong Vân Vô Ngân thì đã thức tỉnh truyền thừa Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc cổ xưa, lộ ra vẻ vô cùng tôn quý, trên người phát ra một ít khí tức văn minh.
Ba người gặp lại, hiển nhiên là vui mừng như điên. Đặc biệt là Trình Ngọc, nàng không thể kiềm chế tình cảm của mình đối với Phong Vân Vô Ngân. Thời gian Phong Vân Vô Ngân không ở bên cạnh nàng, quả thật một ngày dài như một năm, lần này gặp lại Phong Vân Vô Ngân, quả thật là vui mừng ra mặt, cũng không để ý Hiên Viên sư huynh, không rụt rè, mười đầu ngón tay thân mật nắm chặt tay Phong Vân Vô Ngân.
Đêm đó, Phong Vân Vô Ngân và Trình Ngọc tự nhiên là điên loan đảo phượng một phen, lên tận đỉnh vu sơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]