Chương trước
Chương sau
Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng nội thị, phát hiện ra thần kiếm bây giờ đã bị phong ấn bên trong Kiếm Tiên Đồ Lục, đang bị dần dần luyện hóa, một tia hoàng kiim ý chí liền bắt đầu hiện ra trên bề mặt Kiếm Tiên Đồ Lục.

- Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?

Liễu Diệp công tử gào thét ầm lên, trong thời gian ngắn vẫn còn chưa phản ứng kịp.

- Ha ha ha! Ngươi còn có thủ đoạn gì nữa, cứ thoải mái sử dụng đi... Ha ha ha!

Phong Vân Vô Ngân không ngừng cuồng tiếu, tay phải hơi dùng lực một chút...

- Rắc rắc rắc rắc...

Xương sọ của Liễu Diệp công tử bắt đầu phát ra tiếng vỡ nát.

- Ngươi dám giết bản công tử?

Toàn thân Liễu Diệp công tử toát mồ hôi lạnh, lớn tiếng gào thét.

- Rắc rắc rắc rắc!

Phong Vân Vô Ngân cũng không nói lời nào, trên tay lại dùng thêm lực, thản nhiên cười:

- Liễu Diệp công tử, đầu ngươi cứng quá, bóp vỡ quả là rất tốn sức đó.

- Công tử!

Mấy chụ gã nô tài Đế giai đi bên cạnh Liễu Diệp công tử nhất thời nôn nóng, phát ra tiếng rống lớn, đồng thời lao về phía Phong Vân Vô Ngân.

Đám người này đều giống với Bạch Cốt Đao Đế, là nô tài đến từ vị diện cấp thấp, cảnh giới đều không tệ, nhưng chân nguyên lại vô cùng rác rưởi.

- Rống!

Đan điền Phong Vân Vô Ngân rung lên, một đầu giao long dữ tợn thình lình bay ra, thiên hôn địa ám, cát bay đá chạy, trực tiếp cắn nuốt một cái, đem mấy chục tên nô tài kia nuốt hết vào trong miệng, bắt đầu nhai rau ráu.

Mùi máu tươi thoáng chốc liền tràn ngập khắp nơi.

- Buông ra!!!

Liễu Diệp công tử bị Phong Vân Vô Ngân nắm đầu, đau đớn vô cùng, chỉ cảm thấy sợ hãi kinh khủng, trên đầu hiện ra vô số vết nứt nẻ, dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị bóp nát.

Đế giai thì thế nào? Đầu bị bóp nát, đều chết như thường.

- Rắc rắc rắc rắc!

Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng nắm tay lại, trên mặt hiện ra một nụ cười vô hại cả người lẫn vật, vô cùng nhẹ nhàng nói:

- Liễu Diệp công tử, đi đường vui vẻ! Ngươi tráng niên mất sớm, học phủ Thu Sương nhất định sẽ lập bia kỷ niệm cho ngươi...

- Không! Tha mạng cho ta! Cứu mạng! Mộ Dung đại tỷ, cứu ta! Tha ta đi, ta sẽ làm nô tài cho ngươi...

Liễu Diệp công tử rốt cục cũng sợ tới vỡ tim vỡ mật, lớn tiếng gào khóc.

- Bụp!

Phong Vân Vô Ngân trực tiếp phát ra toàn lực, bóp cho đầu Liễu Diệp công tử nát như tương.

....

Phong Vân Vô Ngân một tay bóp chết Liễu Diệp công tử, đầu hắn vỡ vụn ra như bột phấn, ngọn lửa Hỏa Phượng Hoàng bùng lên, đem đám bột phấn kia thiêu đốt thành không khí...

Liễu Diệp công tử, đã chết hoàn toàn!

Chưa kịp chờ thi thể không đầu của Liễu Diệp công tử ngã xuống, chỉ trong nháy mắt, giao long lao ra cuốn lấy thi thể vào trong miệng, ngay sau đó lại đớp luôn thêm mấy con ngũ sắc thần ngưu kéo theo chiến xa, nhai nuốt rau ráu.

Giao long lùi sâu vào bên trong đan điền Phong Vân Vô Ngân tất cả mọi thứ liền trở nên yên tĩnh. Dường như chưa từng phát sinh qua một màn chém giết nào.

Có điều, thật sự thì Liễu Diệp công tử cùng với mười mấy gã nô tài Đế giai, kèm theo cả đoàn xe ngựa, tất cả đều đã bị ăn tươi nuốt sống!

Phong Vân Vô Ngân lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ngực, nhè nhẹ lau sạch tay phải, quay đầu lại hướng về phía Mộ Dung sư tỷ cười:

- Sư tỷ, chúng ta tiến nhập Vạn Kiếm Sơn Trang nào.

Biểu tình hòa nhã tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

- A...

Mộ Dung sư tỷ rơi vào trạng thái bất động, ra sức lắc đầu, hoảng sợ nhìn Phong Vân Vô Ngân, lẩm bẩm nói

- Ngươi, ngươi đừng gọi sư tỷ.... Ngươi... Ngươi tu vi, thủ đoạn, sát phạt, tâm tính, xứng đáng làm sư huynh của ta... vài năm sau, ngươi sẽ chính là một đại nhân vật trong hàng ngũ đệ tử nội môn của học phủ Tử Anh...

5 gã nội môn đệ tử khác xấu hổ vô cùng, bọn họ hoàn toàn đánh giá thấp Phong Vân Vô Ngân. Đã cho rằng Phong Vân Vô Ngân chỉ là một Thánh giai hết sức nhỏ bé, thật sự không nghĩ tới Phong Vân Vô Ngân lại có thể bộc phát ra lực chiến đấu đáng sợ tới như vậy. Mấu chốt nhất, đáng sợ nhất là sau khi Phong Vân Vô Ngân giết người thì sắc mặt trấn định như chưa có gì xảy ra, chuyện trò vui vẻ, bình chân như vại, tựa như so với giết heo giết chó còn nhẹ nhàng gấp trăm lần! Phải biết rằng, bị giết không phải là heo chó, mà là một trong thập đại đệ tử nội môn của học phủ Thu Sương, một học phủ sánh ngang được với học phủ Tử Anh trên đại lục Hỏa Nguyên.

- A... Phong Vân... Phong Vân Vô Ngân.

Vài nội môn đệ tử đều lắp bắp, ở trước mặt Phong Vân Vô Ngân không nói được lời nào.

- Chư vị sư huynh, sư tỷ, Mộ Dung sư tỷ, vừa rồi ta cũng là do may mắn nên mới chiến thắng, hơn nữa cũng là xuất hết toàn lực, mới đánh chết được Liễu Diệp công tử kia, thực sự cũng không đáng giá để khoe... còn, tu vi kiếm thuật của ta vô cùng yếu kém, ngày sau dĩ nhiên còn phải thỉnh giáo Mộ Dung sư tỷ. Kiếm thuật của Mộ Dung sư tỷ, tiểu đệ vô cùng sùng bái...

Phong Vân Vô Ngân khiêm tốn nói. Cũng đúng, vừa rồi đánh chết Liễu Diệp công tử, đích xác là Phong Vân Vô Ngân đã tung ra toàn bộ thực lực của mình, tuy nhiên trong tình huống này chẳng qua là chưa gia trì Thần Lực Chùy. Còn nữa, Phong Vân Vô Ngân cũng hiểu rõ, chỉ luận riêng về kiếm thuật, hắn quả thực không phải đối thủ của Mộ Dung sư tỷ cùng Liễu Diệp công tử.

- Hả?

Hai mắt Mộ Dung sư tỷ phát ra ánh sáng kỳ lạ, thầm nghĩ, Vô Ngân sư đệ này tu vi dũng mãnh không gì sánh được, thế nhưng lại cực kỳ khiêm tốn, thái độ không chút kiêu căng, bèn vội vàng nói.

- Tốt. Vô Ngân sư đệ, chúng ta đừng khách khí nữa, vào Vạn Kiếm Sơn Trang rồi nói tiếp....

Đoàn người lại tiếp tục đi vào bên trong Vạn Kiếm Sơn Trang.

Các võ giả xung quanh, đều nhao nhao bàn luận về Phong Vân Vô Ngân. Có những người biểu tình hiện rõ sự kiêng kỵ; lại có những mang theo biểu tình nanh ác, dường như đang có suy tư: thiếu niên Thánh giai này, vừa rồi chỉ trong nháy mắt đã thu pháp bảo cổ kiếm của Liễu Diệp công tử, rất có thể, trên người hắn còn cất giấu thần khí gì đó? Phải tìm cơ hội tốt để thăm dò một phen!

Hơn trăm võ giả lòng mang quỷ kế, trầm mặc không lên tiếng, dũng mãnh hướng vào Vạn Kiếm Sơn Trang.

- Đúng rồi, Mộ Dung sư tỷ, ngươi trước đây đã tới Vạn Kiếm Sơn Trang?

Đột nhiên Phong Vân Vô Ngân hỏi dò.

- Ừm, Vô Ngân sư đệ, ngươi hãy nghe ta nói.

Lúc này, thái độ của Mộ Dung sư tỷ đối với Phong Vân Vô Ngân đã hoàn toàn thay đổi, khi Phong Vân Vô Ngân hỏi dò, nàng cực kỳ nhẫn nại, chậm rãi mà nói.

- Đây là lần thứ tư ta đi tới Vạn Kiếm Sơn Trang. Đối với Vạn Kiếm Sơn Trang, ta cũng có chút hiểu rõ....

Nói đến đây, không riêng gì Phong Vân Vô Ngân chăm chú lắng nghe, ngay cả 5 gã nội môn đệ tử còn lại cũng đều nín thở im lặng. Tất cả mọi người lần đầu tiên tới Vạn Kiếm Sơn Trang, cũng chỉ biết Vạn Kiếm Sơn Trang hết sức hỗn loạn, nguy hiểm đáng sợ, cụ thể đáng sợ tới mức nào thì họ hoàn toàn không biết gì cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.