Chương trước
Chương sau
- Ta là Phong Vân Vô Ngân, mấy ngày trước đánh bại cường giả đệ nhất ngoại môn là Tào Huyền, hôm nay đặc biệt đến trưởng lão hội để nhận lệnh bài thân phận đệ tử ngoại môn cùng với các loại phúc lợi.

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân nhàn nhạt lướt qua trên mặt cự hán kia, cũng không dong dài, lập tức nói ra mục đích tới đây.

- Phong Vân Vô Ngân nào? Lão tử không nhận ra! Cũng chưa từng nghe các trưởng lão đề cập tới, cút! Cút! Cút!

Cự hán căn bản không hề buông tha, hùng hổ dọa người, cũng không cho Phong Vân Vô Ngân bước vào bên trong trưởng lão hội.

Phong Vân Vô Ngân khẽ nhíu mày:

- Ngươi là ai? Ngươi là trưởng lão ở trong trưởng lão hội? Ta thấy không giống. Ngươi có tư cách gì mà ở đây ngăn cản ta? Hiện tại ta đếm đến ba, lập tức cút ngay cho ta. Bằng không... đánh chết ngươi!

Phong Vân Vô Ngân cũng không phải là quả hồng dễ nắn, bị quát tháo vô lý mấy lần như vậy, trong lòng liền tức giận, hơn nữa cự hán này vừa đến liền thi triển linh hồn công kích, muốn đánh nát linh hồn Phong Vân Vô Ngân, như vậy ai có thể nhẫn nại được. Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ, dù sao lão tử ở trong học phủ Tử Anh trên lưng đã mang theo rất nhiều mạng người, danh tiếng cũng chẳng tốt đẹp gì, vậy thì cứ đơn giản đập bình phá vại đi, có ai dám đến làm khó dễ lão tử, vậy thì trực tiếp đánh chết!

- Ha ha ha ha! Tạp dịch tiểu cẩu, ngươi cho rằng đánh gục được cái loại gối thêu hoa như Tào Huyền là đã có thể tung hoành ngang ngược ở trong học phủ hả? Lão tử là đệ tử nội môn, còn phải sợ ngươi sao? Cút đi cho lão tử!

Cự hán kia tay phải giơ lên tung một trảo, bàn tay to như quạt hương bồ chụp thẳng tới mặt Phong Vân Vô Ngân. Một chiêu này, khiến cho rào cản không gian bị nghiền nát một mảng lớn tựa như bã đậu, kình phong đập thẳng vào mặt, ánh sáng cũng đều bị bẻ cong, tập trung hết lên bàn tay hắn, khiến cho tay hắn nổi lên một vầng ánh sáng trắng toát.

- Hừ! Nếu đã biết ta vốn là thân phận tạp dịch, còn cả sự tình ta đánh chết Tào Huyền, vậy mà tên này dám giả bộ làm khó dễ ta. Vậy thì đừng trách ta không khách khí!

Phong Vân Vô Ngân cũng đã tức giận, không tránh không né, cũng giơ tay phải lên trực tiếp đánh ra một chưởng.

Một chưởng này của Phong Vân Vô Ngân bộc phát ra tiếng long ngâm phượng minh mờ mịt, không chỉ phát ra lực lượng vĩnh cửu cổ xưa, còn có cả một đạo hư ảnh Hỏa Phượng Hoàng bay lượn, 5000 long lực lượng hoàn toàn không bảo lưu chút nào, đánh ra toàn bộ...

- Ầm!

Hai người không hề dùng chiêu thức màu mè, chưởng đối chưởng, cứng đối cứng!

- Rắc!

Đầu tiên, cự hán kia, xương cánh tay phải vang lên tiếng nổ vang, trong nháy mắt xương cánh tay, xương cổ tay, xương ngón tay lập tức vỡ tan! Cùng lúc đó, một hư ảnh Hỏa Phượng Hoàng trực tiếp tiến vào bên trong tay hắn, trong vô số lỗ chân lông trên cánh tay hắn đều thẩm thấu ra khói trắng, chỉ nghe xoạt một tiếng, toàn bộ cánh tay phải đã bị thiêu đốt bừng bừng!

- A!!! A!!!

Cự hán vừa kêu gào thảm thiết, vừa vội vã lui về phía sau.

Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân khẽ nhếch lên, sải bước tiến vào bên trong đại điện của trưởng lão hội, trong lòng thầm mắng, ngu ngốc! Chẳng qua ngươi cũng may mắn đó, ngươi là kẻ đầu tiên được ta dùng thần thông của long phượng song thể chất công kích.

Phong Vân Vô Ngân tùy ý tiến lên vài bước liền đã tiến vào được đại điện, ngước mắt đảo qua, cự hán kia đau đớn tới co giật nằm trên mặt đất, toàn bộ cánh tay phải đã bị ngọn lửa phát ra từ Hỏa Phượng Hoàng đốt thành than, vô cùng thê thảm.

Lại nói, cự hán chính là cưởng giả Đế giai, ở tại vị diện cao cấp tiếp thu pháp tắc Đế giai, rèn luyện thân thể, tuy rằng không tận lực luyện thể, thế nhưng thân thể vẫn cường hãn vô cùng đáng sợ, đạt được cảnh giới bất diệt bất hủ, nhưng cũng chỉ vừa mới đối mặt, cánh tay hắn đã bị đánh cho gãy xương, đồng thời chỉ trong vài hô hấp, toàn bộ cánh tay đã bị thiêu đốt thành than hầu như không còn gì.

Có thể nói, hôm nay sau khi Phong Vân Vô Ngân có được long phượng giao hội, sức chiến đấu, lự phòng ngự toàn thân đã đạt tới cảnh giới biến thái. Ngay cả Huyết Vô Thường chỉ sợ cũng sẽ không ngờ rằng, đệ tử trên danh nghĩa này của hắn lại nhận được kỳ ngộ như vậy, trưởng thành với tốc độ nhanh như vậy. Đương nhiên bởi vì thể chất được lột xác, Phong Vân Vô Ngân hiện tại sử dụng Sát Thần Quyền Pháp cũng đã có được sự thay đổi rất lớn.

- Làm càn!

Phong Vân Vô Ngân vừa tiến vào bên trong trưởng lão hội, lập tức có mấy đạo thức niệm thâm thúy mà sắc bén đảo qua trên người hắn.

Ngay sau đó, không gian nổi lên rung động, hiện ra một số bóng dáng hình người. Khoảnh khắc sau, 6 gã nam tử vô cùng uy nghiêm xuất hiện ở trong đại điện, toàn bộ đều chăm chú nhìn vào Phong Vân Vô Ngân.

Nam tử dẫn đầu mặc một bộ trường bào màu đỏ, trường bào kia rung động diễn biến ra các loại khí thế giang sơn xã tắc, hai mắt hắn hiện ra quang mang màu vàng nhạt, tròng mắt khẽ chuyển liền giống như có núi non trùng điệp áp bách xuống. Loại khí thế này so với Hiên Viên sư huynh cũng không phân ra cao thấp.

Bên ngoài da thịt Phong Vân Vô Ngân bắt đầu lưu chuyển khí tức chân long cổ xưa cùng với hư ảnh Hỏa Phượng Hoàng nóng rực, chống đỡ lại khí thế của nam tử kia áp bách tới, biểu tình trên mặt như mây bay nước chảy, cũng không cho rằng bản thân đang làm càn.

- Phong Vân Vô Ngân, bản tọa chính là đại trưởng lão của trưởng lão hội học phủ Tử Anh, ngươi to gan lớn mật, dĩ nhiên lại xông thẳng vào đây, lại còn dám đả thương người giữ cửa của trưởng lão hội. Là ai cho ngươi lá gan này?

Đại trưởng lão lên tiếng ầm ầm, bên trong đôi mắt không có gì khác, toàn bộ đều là sắc bén cùng với áp bách, dường như không muốn bỏ qua.

- Chư vị trưởng lão, học sinh đi tới trưởng lão hội chính là để nhận lệnh bài đệ tử ngoại môn cùng với các loại phúc lợi. Học sinh đã đánh bại toàn bộ đệ tử ngoại môn, chấp pháp đường chủ cũng đã đồng ý. Học sinh cũng không cần thông qua bất kỳ khảo hạch nào, trực tiếp được trở thành đệ tử ngoại môn. Ta nghĩ, chuyện này hẳn là chấp pháp đường chủ đã nói lại với chư vị trưởng lão rồi. Nếu như chư vị trưởng lão không biết truyện này, đó chính là.. chính là chấp pháp đường chủ... ha ha, thất trách. Vị sư huynh này vừa gặp mặt liền đã dùng linh hồn công kích ám toán ta, sau đó lại càng tung một chưởng toàn lực muốn đánh chết ta. Ta chỉ phản kháng lại mà thôi. Vị sư huynh này chắc hẳn ở trong học phủ có được lai lịch không thấp, hơn nữa còn là Đế giai tứ kiếp, là nhân tài kiệt xuất trong hàng đệ tử nội môn. Hắn thua dưới tay học sinh, vậy thì chỉ trách được bản thân học nghệ không tinh, thực sự không thể trách đệ tử được.

Phong Vân Vô Ngân nói nói cười cười, dưới ánh mắt chằm chằm của đám trưởng lão mà vẫn nhàn nhã như đi dạo trong sân vắng. Hơn nữa miễng lười lưu loát, tuy rằng cũng hơi có chút gượng ép, thế nhưng cũng đã thoái thác được cái tội danh "làm càn" này của mình không còn chút nào.

Mấy vị trưởng lão nhất thời nghẹn lời, đồng thời cũng nhanh chóng trao đổi linh hồn với nhau.

- Lợi hại! Lợi hại! Phong Vân Vô Ngân này miệng lưỡi bén nhọn, hơn nữa dưới sự áp bách của chúng ta vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh. Đã dưỡng thành phong phạm của đại nhân vật! Hắn mới có bao nhiêu tuổi? Nhiều lắm cũng chỉ mười mấy tuổi mà thôi! mẹ nó! Kỳ ài! Hiện tại xem ra, hạng người như Tào Huyền, trước mặt Phong Vân Vô Ngân này xách giày cũng không xứng!

- Thôi, giải quyết cho hắn đi. Cấp cho hắn lệnh bài đệ tử ngoại môn. Người này chúng ta cũng không cần thiết phải đi đắc tội!

- Chẳng qua mấy tên nhân tình của Đông Mục Dã sư ca cũng đã tỏ ra thái độ, muốn chèn ép tên Phong Vân Vô Ngân này. Chúng ta cũng không thể đi đắc tội mấy tên biến thái đó.

- Như vậy đi, tạm thời đem lệnh bài thân phận đệ tử ngoại môn cấp cho Phong Vân Vô Ngân, về phần phúc lợi thì cứ tạm thời không phát.

...

Mấy vị trưởng lão bàn bạc một phen, đại trưởng lão sắc mặt nghiêm khắc cũng dần dần chuyển sang nhu hòa, liền cười một cách miễn cưỡng:

- A... Phong Vân Vô Ngân, xem ra việc này thực là đã trách oan ngươi. Chuyện của ngươi, chấp pháp đường chủ cũng đã nói lại với chúng ta. Tốt, ngươi đi theo chúng ta.

Đại trưởng lão cũng không nhiều lời, liền vung tay lên, phóng ra một chút lực lượng thời không, đem Phong Vân Vô Ngân đưa tới một vị trí khác ở trong đại điện.

Trong đại điện này có xếp rất nhiều giá sách, bốn vách tường đều xếp đầy các loại thư tịch.

Còn có rất nhiều hồ sơ, tư liệu, ngọc giản, lệnh bài...

Đại trưởng lão ngồi ngay ngắn ở phía sau một bàn gỗ, vẫy tay với Phong Vân Vô Ngân:

- Phong Vân Vô Ngân, ngươi tới đây, cái này ban cho ngươi, lệnh bài thân phận đệ tử ngoại môn của học phủ Tử Anh!

Phong Vân Vô Ngân sờ sờ mũi, trực tiếp đi thẳng tới.

Đại trưởng lão đưa ra một khối lệnh bài bằng ngọc dài chừng một thước, rộng tầm ba đầu ngón tay.

Trong lệnh bài bằng ngọc này ẩn chứa một ít trận pháp đặc thù, cũng ẩn chứa rất nhiều huyền cơ, đồng thời thấu phát ra khí tức tôn quý, mặt ngoài lệnh bài có khắc rất nhiều chữ triện cổ xưa...

- Đệ tử ngoại môn của học phủ Tử Anh!

- Phong Vân Vô Ngân, ngươi hãy dùng máu để nhận chủ tấm lệnh bài này, đem linh hồn ấn ký của ngươi lưu lại trên đó. Một khi ngươi tử vong, khối lệnh bài này cũng sẽ theo đó mà tan vỡ, hôi phi yên diệt.

Đại trưởng lão cười tủm tỉm nói:

- Ngươi đừng khinh thường tấm lệnh bài này, chỉ cần ngươi cầm nó trong tay đi tới thế tục, liền được vạn người cúng bái, vô số tục nhân sẽ coi ngươi trở thành tiên nhân mà cung phụng. Lệnh bài kia tượng trung cho thân phận. Mặc khác, lệnh bài kia còn có công năng truyền tống, có thể mở ra được trùng động thời không. Lệnh bài đệ tử ngoại môn có thể tiến hành truyền tống ở các đại lục xung quanh Thái Vương tinh cầu, lệnh bài đệ tử nội môn thì có thể truyền tống đến được các không gian thần bí, vị diện trong tinh vực của Thái Vương tinh cầu. Còn nữa, lệnh bài này cũng là chìa khóa để tiến vào một số cấm địa, bí cảnh đặc thù. Về sau ngươi ra ngoài lịch lãm, có lệnh bài này thì sẽ vô cùng thuận tiện.

- A? Vậy thì lệnh bài này là thứ tốt rồi!

Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng dùng máu nhận chủ với tấm lệnh bài.

Sau khi hoàn tất nhận chủ, Phong Vân Vô Ngân ngẩng đầu dò hỏi:

- Vậy thì đại trưởng lõa, sau khi ta trở thành đệ tử ngoại môn, sẽ có được những phúc lợi gì?

Phong Vân Vô Ngân từng nghe Hiên Viên sư huynh nói qua, học phủ Tử Anh chính là một trong tứ đại học phủ của đại lục Hỏa Nguyên, địa vị thập phần tôn quý, cường giả như mây, muốn đi vào học phủ Tử Anh, điều kiện tất nhiên thập phần hà khắc. Thế nhưng một khi trở thành học sinh của học phủ Tử Anh, địa vị lập tức sẽ tăng vọt! Cho dù chỉ là một tạp dịch, vào trong thế tục cũng sẽ có địa vị không hề thấp hơn so với hoàng đế của đế quốc. Chưa cần nói đến đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn...

Đệ tử ngoại môn, ở trong học phủ Tử Anh cũng thuộc về lực lượng nồng cốt, đạt được sự bồi dưỡng của học phủ. Đệ tử ngoại môn bình thường đều được học phủ ban tặng lãnh địa, các loại thiên tài địa bảo, rất nhiều điểm công lao, thậm chí còn có cả tàn thiên của công pháp Thiên giai.

Phong Vân Vô Ngân bây giờ là người mạnh nhất trong số đệ tử ngoại môn! Phúc lợi đương nhiên sẽ vô cùng hậu hĩnh, căn bản không kém hơn so với đệ tử nội môn bình thường. Bởi vậy Phong Vân Vô Ngân vô cùng chờ mong, lên tiếng hỏi:

- Đại trưởng lõa, phúc lợi của ta đâu?

- A... phúc lợi... cái này...

Tròng mắt đại trưởng lão xoay chuyển vài cái, sau đó nghiêm mặt nói:

- Phong Vân Vô Ngân, không phải học phủ không bồi dưỡng ngươi, chẳng qua bây giờ ngươi mang tội trên người, cho phép trở thành đệ tử ngoại môn đã là một ngoại lệ. Là do trưởng lão hội chúng ta, liên hợp với chấp pháp đường, công đức đường, các cao tầng, sau khi bàn bạc đã không để ý tới rất nhiều chỉ trích của đệ tử ngoại môn, rất vất vả mới cho ngươi được cơ hội lần này. Lại nói, hiện tại viện trưởng đã bế quan tìm hiểu Thần đạo, chúng ta cũng không có khả năng tự mình quyết định sẽ cho ngươi phúc lợi gì. Ngươi cần phúc lợi, vậy cũng được, chờ đến khi viện trưởng xuất quan rồi lại nói. Hiện tại phúc lợi không có, chúng ta có thể cho được ngươi cũng chỉ là cung cấp một đình viện trong khu vực sinh sống của đệ tử ngoại môn mà thôi.

- Nói nửa ngày, ta không có phúc lợi hả?

trong lòng Phong Vân Vô Ngân nhịn không được cảm thấy buồn bực, lông mày nhíu chặt, chẳng qua lại nghĩ: cũng đúng, ta giết Tào Huyền, chính là đánh vào mặt Đông Mục Dã, Hiên Viên sư huynh đã nói cho ta biết, Đông Mục Dã là cao thủ siêu cấp đứng thứ hai trong học phủ Tử Anh, hình như đã thành thần, những trưởnglaxo này làm sao có thể mạo hiểm đắc tội với Đông Mục Dã, cấp cho ta phúc lợi?

Nghĩ như thế trong lòng Phong Vân Vô Ngân cũng trở nên bình thản, lẩm bẩm nói:

- Viện trưởng đang bế quan, không rảnh xử lý những việc nhỏ này, được rồi, không có phúc lợi ta cũng không thèm tranh chấp... cứ vậy đi!

- A...

Đại trưởng lão chèn ép Phong Vân Vô Ngân như vậy, theo lý thuyết là bản thân hắn đuối lý, cũng không ngờ rằng Phong Vân Vô Ngân củng chẳng nhíu mày, cũng không tỏ ra bất mãn, tâm bình khí hòa tiếp nhận loại đãi ngộ bất công này.

Nhất thời, đại trưởng lão sinh ra hảo cảm mãnh mẽ với Phong Vân Vô Ngân. Lại nói, Phong Vân Vô Ngân tuy rằng giết chết Tào Huyền, thế nhưng từ thái độ của Đông Mục Dã mà nói, rất có thể sẽ không giết chết Phong Vân Vô Ngân, báo thù thay cho Tào Huyền, trái lại còn có khả năng sẽ đem Phong Vân Vô Ngân thu làm nam sủng...

Cứ như vậy, đại trưởng lão vội vã nói:

- Ừm, Phong Vân Vô Ngân, ngươi có thể tiếp nhận đãi ngộ như vậy, bản tọa hết sức vui mừng, Bản tọa sẽ chỉ điểm thêm cho ngươi một chút. Trước khi viện trưởng xuất quan, bất kỳ phúc lợi nào cũng đừng nghĩ đến, thậm chí công tác vốn có của ngươi, là nuôi ngựa đúngko? Học phủ cũng sẽ không an bài cho ngươi công tác mới, ngươi muốn kiếm được điểm công lao, vậy thì phải đi nuôi ngựa như trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.