Chương trước
Chương sau
Chỉ trong mấy hô hấp đó, Phong Vân Vô Ngân đã xuất hiện tại trước mặt năm gã học sinh học phủ Hồng Tuyết!

- Úc? Tiểu tử, tốc độ ngươi rất nhanh, nghe nói sư đệ Giác Vô Hận đã chết trong tay ngươi? Xem ra, trước đó chúng ta đều đánh giá thấp thực lực của ngươi. Có điều không quan hệ, ngươi đã rơi vào trong tay bản tọa, vậy liền tiễn ngươi một đoạn đường! Chết đi!

Thất sư huynh kia khẽ động tâm niệm, trên đỉnh đầu trống không năm đạo kiếp số Đế giai, hội tụ trên thần tiên. Lập tức, thần mang loạn bạo, kinh thiên vĩ địa, khí thế như hồng. Roi thép kia lấy thế bài sơn đảo hải, quất thẳng về phía Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân không chút sứt mẻ, tay phải bắt ra, long thủ che trời, ngưng tụ thần lực năm nghìn long, trực tiếp chộp tới chiếc roi thép kia.

Phanh!

Roi thép cùng với vài đạo kiếp số Đế giai bị bạo tạc thành từng mảnh năng lượng nhỏ.

Phong Vân Vô Ngân được thế không buông tha người, tay trái hóa quyền, trực tiếp đánh ra một chiêu Yên Diệt!

Phụt!

Long khí trong nháy mắt chui vào cơ thể thất sư huynh, luân phiên bạo tạc, khiên pháp tắc Đế giai trong cơ thể thất sư huynh bị bạo tạc lien tiếp, khí quan nội tạng bị nổ thành từng khối, kinh mạch, huyết quản và cốt cách toàn thân cũng bị cắt đứt ra từng đoạn.

Thân hình thất sư ca trực tiếp bay ngược ra phía sau, máu miệng cuồng phun, toàn bộ cơ thể không ngừng bạo tạc, vô cùng thê thảm.

- Thất sư ca?

Bốn tên sư đệ của thất sư ca kinh hãi gần chết, kêu lên một tiếng. Có điều bọn họ cũng không định xông lên chém giết với Phong Vân Vô Ngân, ngược lại chuẩn bị trực tiếp thuấn di chạy trốn.

Chợt trong lúc đó…

Phanh!

Thánh lô trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân trực tiếp cuộn đánh ra.

Thánh lô có kích thước hơn trăm mẫu, đã ngưng thành thực chất, liền đụng thẳng tới thân thể bốn gã đang vội vàng chạy thoát thân kia, gân đoạn xương gãy, quanh thân vang lên những tiếng lách cách loạn bạo.

Sau một khắc, Thánh lô bắn ra hấp lực, quyển một vòng, hút lấy thân thể thất sư ca và bốn gã sư đệ vừa bị đụng tới choáng váng vào trong lô, ầm ầm luyện hóa.

- A! A! Tha mạng! Tha mạng…

Luyện hóa không bao lâu, cả năm người đều bị luyện hóa thành từng lũ năng lượng bản nguyên, bị Thánh lô hấp thu, chuyển hóa thành chất dinh dưỡng. Mỗi một lạp thiên địa đan điền cấu thành Thánh lô đều nóng rực lên, toát ra khói xanh lượn lờ, rung động theo nhịp với linh hồn Phong Vân Vô Ngân, càng lúc càng nhanh.

Phong Vân Vô Ngân vừa mơi luyện chết mấy người này, sát khí từ bốn phương tám hướng liền điên cuồng tiếp cận tới. Phong Vân Vô Ngân khẽ cười, triển khai sức bật, thân hình giống như tàn ảnh, trực tiếp biến mất không thấy.

Đợi tới khi hơn mười học sinh học phủ Hồng Tuyết chạy tới chỗ này, Phong Vân Vô Ngân đã sớm biết mất không thấy dấu vết.

Quả thực chính là mạnh mẽ giết ra khỏi vòng vây, đi lại như chỗ không người.

Hơn mười học sinh học phủ Hồng Tuyết này, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, toàn bộ đều hai mặt nhìn nhau, con mắt trợn tròn to hơn quả trứng.

Cuối cùng, ánh mắt mọi người đều nhất loạt nhìn về phía tam sư ca, người có huyết mạch cao quý, thiên phú dị bẩm.

- Tam sư cao… Thất sư ca, ngộ hại… Ngộ hại rồi… Bị tên tiểu tử học phủ Tử Anh gạt bỏ sinh mệnh. Hiện tại, gia hỏa kia dĩ nhiên thong dong đột phá vòng vây… Làm sao… Làm sao bây ngờ…

Một tên ấp a ấp úng, nhỏ giọng nói:

- Tam sư ca… Chúng ta… Chúng ta quá sơ suất… Đụng phải thiết bản rồi… Bằng không… chúng ta tạm dừng truy sát… Chú tâm tầm bảo bên trong Thiên Hương bí cảnh này, tạm thời không chủ động đi true chọc tiểu tử kia nữa… Đợi sau khi chúng ta rời khỏi Thiên Hương bí cảnh, liền trực tiếp truyền âm về học phủ, để đại sư huynh hoặc một ít đệ tử nội môn xuất mã, diệt trừ tiểu tử kia…

- Nói như rắm!

Tam sư ca kia tức sùi bọt mép, mở trừng hai mắt, trong mắt liền bắn ra vài đạo hắc mang u lãnh, trực tiếp bắn kẻ vừa lải nhải kia thành bột phấn, hồn về trần xác về thổ…

- Tam sư ca bớt giận… Bớt giận…

Đám học sinh học phủ Hồng Tuyết liền câm như hến, sợ đến vãi ra quần, đều quỳ sát xuống đất, lạnh run run, cũng không dám nói gì nhiều nữa.

- Nghe đây, đừng có ăn nói xúi quẩy như thế! Gia hỏa kia còn trẻ, tu vi bất quá chỉ có Thánh giai, còn chưa thành Đế, hắn liên tiếp giết người, mỗi lần đều cổ quái, nhất định là dựa vào pháp bảo gì đó! Chúng ta phải đánh chết hắn ngay trong Thiên Hương bí cảnh này! Có điều, để tránh việc tổn thất them nữa, từ giờ trở đi, các ngươi đều theo sát ta, không cần phân tán bao vây nữa, chúng ta trực tiếp đuổi tới giết hắn! Đi!

Tam sư ca ra lệnh một tiếng, phi hành đi trước, truy sát theo phía Phong Vân Vô Ngân. Một đám sư đệ cũng chỉ còn biết theo sát phía sau.

Một đám người, hô hào truy sát Phong Vân Vô Ngân.

Lúc này, Phong Vân Vô Ngân đang lao đi nhanh như chớp, dựa vào lực lượng hung hồn, khí lực cường kiện, sức chịu đựng phi thường, tính dẻo dai, hoàn toàn bỏ lại đám truy binh phía sau.

Kỳ thực Phong Vân Vô Ngân cũng đang trơi chò mèo vờn chuột, tùy ý chơi đùa, cũng không chuẩn bị lập tức quay lại, giết chết toàn bộ đám truy binh này. Phong Vân Vô Ngân nghĩ thầm, Thiên Hương bí cảnh mở ra trong hai ngày mới đóng lại, nếu chính mình giết chết đám chuột nhắt kia quá sớm, chẳng phải sẽ mất vui sao?

Ôm tâm tính này, Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn không nhìn truy binh phía sau, chạy trốn tròn một ngày đêm bên trong Thiên Hương bí cảnh. Trong một đêm này, Phong Vân Vô Ngân cũng thu được rất nhiều bảo thạch và tài liệu cao cấp. Hết thảy đều được hắn cho vào trong nạp giới nuôi trồng, hoặc trực tiếp ném vào trong Thánh lô, luyện hóa.

Về phần công pháp bí tịch Thần giai, Thần khí gì đó, Phong Vân Vô Ngân ngay cả nửa cọng lông cũng không đụng tới. Xem ra, trong Thiên Hương bí tịch có xuất hiện bí tịch Thần giai là không giả, thế nhưng cũng không phải mỗi một lần mở ra, đều có người nhận được loại bảo bối nghịch thiên như bí tịch Thần giai.

Kỳ thực, thuần túy là nhìn theo vận khí.

- Không thể không nói, dù sao đi nữa ta cũng thu thập được không ít linh thạch, linh thảo, thiên tài địa bảo, chò dù không tìm được công pháp Thần giai, cũng không có gì đáng tiếc.

Phong Vân Vô Ngân cứ như vậy tự an ủi chính mình.

Cứ thế, Phong Vân Vô Ngân đi lại không mục đích, chạy loạn trong Thiên Hương bí cảnh tới tận chính ngọ ngày thứ hai.

Cũng không phát hiện được bảo vật ngịch thiên gì, truy binh phía sau vẫn tiếp tục đuổi theo không bỏ, như còn giòi bám theo mu bàn chân. Phong Vân Vô Ngân đang nôn nóng, chuẩn bị quay lại giết chết toàn bộ đám truy binh, kết thúc trò chơi mèo vờn chuột buồn chán này.

Đúng lúc này.

Đột nhiên trong lúc đó, bên trong một mảnh cổ thụ che trời phía trước, lao thẳng tới một đạo bảo quang, che đậy hơn phân nửa bầu trời. Hơn nữa, còn nhuộm đẫm bầu trời thành một mảnh đại dương, những con sóng lượn phập phồng bất định.

Thậm chí còn sản sinh vô số hư ảnh người cá, có cả ảo ảnh san hô, cỏ nước…

- Di? Tiểu oa nhi, trong rừng cây phía trước tựa hồ có trọng bảo xuất thế! Ngươi nhanh đi tới xem!

Chúc lão ở trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, trực tiếp nhắc nhở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.