Chương trước
Chương sau
- Hư….!

Ngựa hai cánh dưới thân Đông Phương Anh tuy rằng khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là mãnh thú Tiên Thiên cương khí, đâu chịu nổi uy áp lệ khí của giao long.

Nó sợ hãi rống lên một tiếng, bốn vó như nhũn ra, trực tiếp quỵ xuống, miệng sùi bọt mép.

Đông Phương Anh vừa mất mặt, vừa phẫn nộ, vừa kinh ngạc.

- Trách không được là trời sinh tàn bạo tà ác, trở thành ác nhân. Nguyên lai tu luyện loại ma công này, dưỡng dục một đầu ác thú! Hôm nay, bản nhân liền giết một người một thú nhà ngươi! Cũng là một việc đại công đức!

Đông Phương Anh xoay người xuống ngựa, một cước đá bay con ngựa bị dọa sợ run kia. Con ngựa này có thể trạng rất khỏe mạnh, là dị chủng, đủ nặng mấy nghìn cân, lại bị Đông Phương Anh dễ dàng đá bay, thân thể trực tiếp nổ tung trên không trung, tứ phân ngũ liệt.

Đông Phương Anh cầm phương thiên họa kích trong tay, trên đỉnh đầu trống không ngưng tụ thành một dãy núi nguy nga, khí thế trầm trọng vô cùng. Hắn nhe răng cười nói:

- Tiểu tiểu ác nhân, nhãi ranh hôi sữa! Bản nhân sẽ đánh chết ngươi!

Phong Vân Vô Ngân xoay chuyển con mắt, lớn tiếng nói:

- Người Phấn Hồng quân đoàn và Già Thiên Minh nghe cho kỹ! Ta sẽ giao chiến với Đông Phương anh này, chế trụ cầm chân hắn! Trước các ngươi hợp lực lượng, làm thịt đám người Hùng Phong quân đoàn đi rồi hãy nói tiếp! Ba nhà các ngươi tranh đoạt hòn đảo nhỏ này, tự nhiên khó phân định được, vậy nên thẳng thắn hợp lại đập tan một nhà, như vậy không phải là một chuyện tốt sao?

Nhịp tim Vạn Ỷ đập nhanh hơn, trên đỉnh đầu kéo dài hạo khí ba động, thấp giọng nói với thủ hạ:

- Nếu Phong Vân Vô Ngân kia có thể thành công chế trụ Đông Phương Anh, chúng ta lập tức xuất thủ, tiêu diệt người của Hùng Phong quân đoàn! Ách… Ta nghĩ Phong Vân Vô Ngân kia hẳn là có thể được… Đầu giao long kia mạnh mẽ vô cùng, đã sắp tiến hóa thành giao long Tiên Thiên hạo khí rồi.

Đoan Mộc Hán Tử và La Gian trao đổi ánh mắt, Đoan Mộc Hán Tử nói:

- Cũng đúng, trước diệt trừ một đối thủ cạnh tranh chủ yếu, chỉ có lợi không có hại!



Phong Vân Vô Ngân đứng trên đầu giao long Tiên Thiên, ánh mắt nhìn toàn cục, tư thế bễ nghễ, trong lòng hào khí trùng nhân… Ha ha ha! Những người này chính là những nhân vật rất có danh tiếng tại hải vực vô biên đi? Bao quát cả ba thế lực lớn là Già Thiên Minh, Phấn Hồng quân đoàn và Hùng Phong quân đoàn. Theo ta nghĩ, những người này cũng không phải ba đầu sáu tay, không thể không thắng! Hôm nay ta lại thử một hồi, làm thịt hết thảy những tên tự cho mình được kiêu ngạo này, sau đó chiếm đoạt toàn bộ tài nguyên trên đảo vô chủ.

Mỗi một tế bào trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân, đều đầy rẫy phấn khích.

Bất ngời trong lúc đó, thể tích cơ thể giao long Tiên Thiên tăng vọt, dài tới hơn ba nghìn thước, lượn vòng quanh trên không, huýt gió liên tục, hạo khí màu hồng nhạt và yêu khí tử khí đan lẫn vào nhau, bốc hơi lan tràn, tựa như ảo mộng!

Phong Vân Vô Ngân lấy ra Thần Lực Chùy, hai tay nâng chùy, ngưng tụ ra thần lực vĩ ngạn, kéo lên khí thế toàn thân, ánh mắt nhìn bao quát tới Đông Phương Anh, nói:

- Chiến đi thôi!

Khí khái uy phong lẫm lẫm!

- Vạn Ỷ đại nhân… Tiểu… Tiểu gia hỏa này, bộ dáng thoạt nhìn rất mạnh mẽ…

Một nữ tử trong Phấn Hồng quân đoàn bị tư thế hào hùng, phấn chấn bừng bừng của Phong Vân Vô Ngân làm say mê điên đảo, gương mặt ửng đỏ, trực tiếp thổ lộ tiếng lòng trước mặt Vạn Ỷ.

- Đừng si hoa nữa! Chuẩn bị chém giết rồi!

Vạn Ỷ ngưng tụ thần khí toàn thân.

- Giết, giết hết người Hùng Phong quân đoàn!

La Gian và Đoan Mộc hán Tử đồng thời đưa một ánh mắt nhìn Mặc Tử Hắc và mấy vị trưởng lão Ngạo Hàn Tông:

- Các vị tiền bối, trước chúng ta liên thủ, diệt người Hùng Phong quân đoàn.

Mặc Tử Hắc làm ra vẻ, nói:

- Nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão, mấy người hỗ trợ La Gian hiền chất và Đoan Mộc bằng hữu, diệt trừ người Hùng Phong quân đoàn.

- Lão hủ trông chừng tiểu tử Phong Vân Vô Ngân kia, chỉ cần hắn và đầu mục Hùng Phong quân đoàn đấu tới lưỡng bại câu thương, lão tử sẽ lập tức xuất thủ, bắt giữ hắn!

Đám võ giả các thế lực nhỏ thoáng lui dần cước bộ, bọn họ đã dự định thừa dịp thế cục đại loạn rồi rời khỏi đảo nhỏ vô chủ này, tránh trở thành cá nhỏ trong chậu chờ người ta thịt.

Đông Phương Anh cầm trong tay phương thiên họa kích, đánh ra đạo đạo văn lộ hạo khí, đâm thủng hư vô. Ánh mắt hắn đảo qua, nhìn tổng quát oàn bộ thế cục trong mắt, trong lòng thầm rủa Phong Vân Vô Ngân:

- Tiểu ác nhân này, ngược lại có thủ đoàn châm ngòi thổi gió, gây xích mích ly gián! Nghĩ muốn chế trụ ta, tạo cơ hội cho người Già Thiên Minh và Phấn Hồng quân đoàn, nhất cử tiêu diệt đội ngũ Hùng Phong quân đoàn ta! Vô sỉ! Cực độ vô sỉ!

Đông Phương Anh càng nghĩ càng giận, hận không thể bầm thây Phong Vân Vô Ngân thành vạn đoạn. Có điều hắn cũng không phải hạng mãng phu hành sự lỗ mãng, hắn là người biết thời thế, nắm giữ toàn cục, nhất thời vẫn không quyết định ra tay.

Đông Phương Anh bất động, Phong Vân Vô Ngân cũng không động. Hai người bọn họ không động, Phấn Hồng quân đoàn và Già Thiên Minh cũng không động.

Cục diện biến thành cực kỳ vi diệu.

Không khí khẩn trương, mọi người hít thở không thông, giống như gió thổi mưa giông chờ đợi cơn bão dữ.

Đúc lúc này, ba đạo tia sáng hạo khí từ xa tới gần, ba nhân vật mới xuất hiện. Ngay sau đó là mấy trăm gã hán tử tấp lập đi tới, sắp thành hàng phía sau ba người mới tới này. 

Ba người kia, một người đứng giữa như long uy hổ mãnh, phía sau lành lạnh chính chí, như kéo cả tiết trời xuân hạ thu đông, cảnh tượng như bàn, viêm dương sơn tuyết.

Người đứng bên trái, nước da ngăm đen, bên trên đầy những nếm nhăn uốn lượn, giống như lớp vỏ bên ngoài cây cổ thụ, khuôn mặt có phong thái cổ xưa, ánh mắt cứng ngắng, trên đỉnh đầu là tảng lớn hạo khí như rừng, xanh um tươi tốt.

Người đứng bên phải mặc trường bào màu hồng, quanh thân bao vây bởi hạo hỏa, như một gã liệt hỏa kim quốc. Hai mắt hắn chớp mở, lấp lóe tinh quang.

Vừa nhìn liền biết, cả ba người đều là hạng nhân vật sừng sỏ.

Chính là Chung môn chủ, Liễu môn chủ, Khâu môn chủ.

Ba người thấy ngay phía trước phế tích, các thế lực khắp nơi đã tụ tập lại, thành thế giương cung bạt kiếm, trong hư không sặc mùi thuốc súng, còn có một đầu yêu thú dữ tợn đang rít gào, tính thế cực độ vi diệu. Bởi vậy bọn họ vừa tới đây liền lập tức dừng bước, một mặt quan sát cục diện, một mặt trao đổi ánh mắt với nhau.

- Bọn họ cũng tới?

Trong lòng Vạn Ỷ thoáng nhảy lên.

Hán tử Đoan Mộc bật thốt lên:

- Ngyên lai là Chung môn chủ, Liễu môn chủ, Khâu môn chủ, bài danh thứ 470, 471, 472 trên bảo cao thủ Tứ Giới hải vực, cũng không phải hạng người vô danh, cùng đến nơi này chẳng lẽ là muốn phân một chén canh?

Liễu môn chủ tiến lên một bước, cất cao giọng nói:

- Nguyên lai đội quân của Già Thiên Minh, Phấn Hồng quân đoàn, Hùng Phong quân đoàn đã sớm đến nơi này rồi… Người không không nói tiếng lóng, chỗ đảo vô chủ này là tổ tiên bản nhân đã từng tới thăm dò. Chỗ phế tích này, nguyên bản là một tòa thành thị do tổ tiên bản nhân thành lập.

- Chỉ bất quá tòa thành thị này cùng với văn minh của nó đã sớm di lạc từ lâu, không còn lại chút vinh quang nào từ thời xa xưa của nó. Lần này bản nhân biết được đảo nhỏ này, trong lòng đầy kích động, nhịn không được muốn tới chiêm ngưỡng khu di tích do tổ tiên tự tay thành lập lên!

- A, xin các vị cứ yên tâm, bản nhân và Chung môn chủ, Khâu môn chủ đều không hề có tâm tranh đoạt quyền sở hữu đảo nhỏ vô chủ, chỉ muốn tiến vào trong thành thị phế hoang, chiêm ngưỡng và tham quan học tập mà thôi. Mấy linh mạch tử khí trên đảo, chúng ta không hề có ý định tranh đoạt.

Liễu môn chủ nói lời này chỉ là nói vậy, tùy ý kéo ra một đoạn cố sự.

Có điều nghĩ thấy cũng đúng, hắn liên hợp mấy thế lực đi tới đảo nhỏ vô chủ này, ý không ở trong lời, đích xác là bọn họ không có hứng thú với mấy linh mạch tử khí trên đảo. Thứ bọn họ muốn, chính là tàng bảo đồ do cường giả Đế giai thượng cổ lưu lại.

Tàng bảo đồ này nằm ngay trong khu phế tích thành thị! Thế nên bọn họ chỉ muốn đi vào trong phế tích, tìm kiếm một chút.

La Gian và Đoan Mộc Hán Tử liếc mắt nhìn nhau, Đoan Mộc Hán Tử lẩm bẩm nói:

- Ba người này tuy không thuộc bất luận một cỗ thế lực lớn nào, có điều tu vi lại không yếu. Nếu như bọn họ không tơ tưởng đến hòn đảo nhỏ này, xác thực chỉ muốn tiến vào phế tích chiêm ngưỡng một phen… Như vậy, cứ tùy bọn họ đi!

Trong lòng Đông Phương Anh tự nhiên hiểu rõ hành tung của ba người Liễu môn chủ, Chung môn chủ và Khâu môn chủ. Hắn giơ phương thiên họa kích trong tay, chỉ vào Phong Vân Vô Ngân tại phía xa xa, lớn tiếng nói:

- Tiểu ác nhân, chờ sự tình nơi đây xong rồi, bản nhân lại đến lấy tính mạng của ngươi.

Nói xong, Đông Phương Anh nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn về phía Liễu môn chủ, Chung môn chủ, Khâu môn chủ, nói:

- Ba vị môn chủ, hắc hắc, nguyên lai, đảo nhỏ vô chủ này là di tích do tổ tiên các ngươi lưu lại. Như vậy đi, để Đông Phương Anh ta đi cùng ba vị, tiến vào trong thành thị phế tích, hảo hảo chiêm ngưỡng di chỉ thượng cổ một phen.

Sắc mặt Liễu môn chủ kịch biến, buồn bã nói:

- Đông Phương bằng hữu, phế tích này chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, cũng biết không có bất luận bảo quang, năng lượng ba động, chỉ là một khu phế tích hoang vu mà thôi, cũng không có bất luận tài phú bảo bối gì. Bản nhân muốn nhớ hoài tổ tiên, tuyệt không phải đi tìm bảo bối, ngươi… Ngươi cùng qua… Không cần phải như vậy chứ…

Đông Phương Anh cười nghiền ngẫm, vỗ vỗ nhẹ hoa hồ điều trên vai, nói:

- Hắc hắc, ba vị môn chủ, bản nhân hiểu rõ chuyện của các ngươi… Hà tất phải đùa giỡn?

Thân hình ba người Liễu môn chủ, Chung môn chủ, Khâu môn chủ run lên, nhìn hoa hồ điêu trên vai Đông Phương Anh, rốt cuộc bừng tĩnh đại ngộ… Con bà nó! Nghe nói Đông Phương Anh này không chỉ có vũ kỹ cao minh, tu vi không kém, hơn nữa còn tinh thông một môn công phu, có thể giao lưu với mãnh thú, yêu thú! Hắn có nuôi dưỡng mấy con hoa hồ điêu, chuyên môn tìm hiểu tình báo cho hắn!

- Bí mật của chúng ta đã bị Đông Phương Anh bắt được rồi! 

Sắc mặt Liễu môn chủ xấu xí cực độ!

Phong Vân Vô Ngân thật ra rất an nhàn. Thế cục lúc này không phải hỗn loạn bình thường. Hắn cũng không cần lập tức động thủ, đấu võ với Đông Phương Anh nữa, chỉ cần yên tĩnh đứng bên ngoài chờ biến! Lấy bất biến ứng vạn biến.

- Mạch khoáng tử khí thật nồng đậm!

Phong Vân Vô Ngân không nhịn được quay đầu nhìn vầng tử khí nồng đậm phía chân trời, nghĩ:

- Sợ rằng phải tới mười vạn khối linh thạch tử khí không chừng! Tình thế bắt buộc!

Đúng lúc này, Vạn Ỷ cười lạnh, nói:

- Liễu môn chủ, ngươi là một đảo chủ tại đệ nhất giới hải vực, tổ tiên của ngươi từng là đại nhân vật gì? Trong thành thị phế tích này, dễ thấy kiến trúc bàng bạc đại khí, có khí tượng của đế vương, thủ đoạn người tạo lập phi phàm cỡ nào, chỉ một vị tổ tiên nho nhỏ của ngươi, có thể kiến tạo ra được sao? Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ ở đây, nhanh cút ngay đi!

Đối với giá trị đảo nhỏ vô chủ này, Phấn Hồng quân đoàn cũng biết được nguồn tin giống như đám người Liễu môn chủ! Các nàng biết rõ, đảo nhỏ vô chủ này chính là do một vị cường giả Đế giai thành lập lên, có lưu truyền một tấm tàng bảo đồ cho tới ngày nay.

Sự tình rất trọng đại.

Bằng không, Ngọc Linh Lung đại nhân đứng đầu Phấn Hồng quân đoàn, cũng không có khả năng cử loại cao thủ như Tố Tịch Dương qua đây.

Hiện tại, cũng chỉ có đội ngũ Già Thiên Minh là không hiểu chuyện gì! Bọn họ cũng không biết được chuyện tình có tàng bảo đồ do cường giả Đế giai thượng cổ lưu lại.

Bị Vạn Ỷ răn dạy một trận, ba người Liễu môn chủ, Chung môn chủ, Khâu môn chủ đỏ mặt tía tai, vừa sợ vừa giận. Liễu môn chủ kêu lên:

- Ta biết ngươi! Ngươi là Vạn Ỷ của Phấn Hồng quân đoàn! Cũng được xếp hạng trong bảo cao thủ Tứ Giới hải vực. Ngươi tính là vật gì? Vị thứ còn không bằng ba người chúng ta, còn dám lớn giọng hò hét trước mặt ba người chúng ta?

Lúc này, Đông Phương Anh bỗng nhiên truyền âm nhập mật với ba vị môn chủ, nhẹ giọng nói:

- Chư vị, việc ngày hôm nay, các thế lực khắp nơi đã tụ hợp. Ba người các ngươi sợ rằng không còn hi vọng ăn không tấm tàng bảo đồ kia rồi. Sao không cùng liên thủ với Hùng Phong quân đoàn chúng ta, diệt sạch người Phấn Hồng quân đoàn và Già Thiên Minh, sau đó phân chia lợi ích? Trong các thế lực lớn tại Tứ Giới hải vực, Hùng Phong quân đoàn chúng ta là có uy tín nhất, các ngươi hợp tác với Đông Phương Anh ta, sẽ không phải chịu thiệt!

Ba vị môn chủ, ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, trên vẻ mặt hiện ra biểu tình tâm động.

- Lão Liễu, lão Chung, chúng ta đích xác không thể ăn không tấm tàng bảo đồ kia. Đã không thể độc chiếm, vậy thẳng thắn hợp tác với Hùng Phong quân đoàn đi! Bao nhiêu năm nay, danh tiếng Hùng Phong quân đoàn không tệ, chúng ta hợp tác với bọn họ, cũng không lo chịu thua thiệt. Ngược lại, người Già Thiên Minh và Phấn Hồng quân đoàn luôn là dạng người lòng mang dạ thú, là dạng cường hào.

Liễu môn chủ liền quyết định thật nhanh, truyền âm nhập mật nói với Đông Phương Anh:

- Tốt lắm! Đông Phương huynh đệ, chúng ta liên hợp, giết chết toàn bộ người Già Thiên Minh và Phấn Hồng quân đoàn.

Những người này đang truyền âm nhập mật với nhau, tuy rằng những người khác không nghe được bọn họ đang nói gì, thế nhưng với những người có tu vi cao như Vạn Ỷ, Mặc Tử Hắc, vẫn có thể nhận thấy được bọn họ đang âm thầm trao đổi với nhau!

Vạn Ỷ giận tím mặt!

- Đông Phương Anh, họ Liễu, họ Chung, họ Khâu kia… Các ngươi đang âm thầm trao đổi, muốn làm trò quỷ gì?

- Hắc hắc!

Đông Phương Anh nhe răng cười, mắt sáng như đuốc, đong đưa phương thiên họa kích trong tay, từng động tác vô tình lại hợp với quỹ tích thiên ý, phong lôi địa hỏa, huyền vũ chu tước, toàn bộ đều hiện ra tại phía sau hắn.

- Vạn Ỷ, Phấn Hồng quân đoàn các ngươi cũng quá bá đạo đi? Lão tử và mấy vị môn chủ nói chuyện phiếm, các ngươi cũng muốn quản sao?

Đông Phương Anh đẩy cao khí thế toàn thân, trong mắt dâng lên chiến ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.