Chương trước
Chương sau
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân hơi khẽ động, chỉ cảm giác trên người nhân vật thần bí năm tôn, toàn thân ba động hạo khí, hiển nhiên đang có ý định động thủ.

- Hắc hắc! Các huynh đệ cũng đừng đoán mò, hoài nghi loạn! Kỳ thực, bản nhân đã nhìn rõ mọi việc, biết được chân thực tên nội quỷ kia! Hắn chính là kẻ hôm qua mới tiến vào phân bộ Già Thiên Minh chúng ta tại Lạc Khê Đảo!

La Gian cao giọng nói, ánh mắt không chút che giấu nhìn thẳng vào Phong Vân Vô Ngân.

Sau một khắc, ánh mắt đám người Già Thiên Minh đều nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.

Trong lúc bất ngờ, phía sau Phong Vân Vô Ngân truyền đến một tiếng quát to:

- Nội quỷ Phong Vân Vô Ngân! Ngươi lưu mạng lại đi!

Một chiếc bàn tay khổng lồ bằng hạo khí đương ngưng tụ thành trong nháy mắt, kích thước bằng đơn vị mẫu, nhuộm đẫm chưởng ý chín phân, trăm nghìn chiêu chưởng pháp kỳ dị ảo diệu trộn lẫn bên trong, trực tiếp bao trùm về phía Phong Vân Vô Ngân.

- Là giọng nói đại trưởng lão Mặc Tử Hắc của Ngạo Hàn Tông!

Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Ngân bừng tỉnh đại ngộ! Trách không được ban đầu hắn nhìn thấy năm gã thần bí che kín mít toàn thân kia, hắn phát hiện ra khí tức một người khiến mình cảm giác đã từng nhận thức.

Thì ra là thế!

Nguyên lai là người Ngạo Hàn Tông, liên hợp với người Già Thiên Minh, tính toán muốn bắt Phong Vân Vô Ngân!

- Dĩ nhiên cấu kết ám hại ta! Chết! Toàn bộ các ngươi đều phải chết! Người Già Thiên Minh phải chết! Người Ngạo Hàn Tông cũng phải chết! Tất cả đều phải chết!

Sát khí dấy lên trong lòng, tâm niệm Phong Vân Vô Ngân xoay chuyển thật nhanh, dưới hai bàn chân phát lực, toàn thân liền giống như một viên đạn, trong nháy mắt nhảy dựng lên cao mấy thước, bật xa mấy chục thước, phảng phất như một cú tung mình trong tức thì, né tránh khỏi công kích của cự chường từ đại trưởng lão Mặc Tử Hắc.

- Phong Vân huynh đệ, ngươi chờ một chút!

Cùng lúc đó, thanh niêm tu kiếm có tóc dài che mặt lăng không lao tới cùng với Mạo Đại Bổng, đuổi theo Phong Vân Vô Ngân.

Khi La Gian vừa mới nói ra sự tình nội quỷ, Mạo Đại Bổng và kiếm tu tốc dài đã cực độ hoài nghi Phong Vân Vô Ngân, chuẩn bị liên thủ bắt giữ, hiện tại thế cục đột biến, bọn họ là người phản ứng nhanh nhất, trong nháy mắt liền đuổi qua tới chỗ Phong Vân Vô Ngân.

- Không biết tốt xấu!

Phong Vân Vô Ngân không đợi hai chân rơi xuống đất, tâm niệm vừa chuyển, trong lúc bất ngờ, giao long Tiên Thiên trực tiếp chạy ra ngoài từ sau lưng hắn! Một tiếng rống ngâm chói tai, há mồm cắn một cái, trúng ngang người Mạo Đại Bổng, sau đó nuốt xuống.

- A… Không… Không…

Mạo Đại Bổng kinh khủng thét lên hai tiếng chói tai, rất nhanh, thanh âm của hắn biến thành trầm thấp rồi im bặt.

- Yêu thú! Chết đi!

Kiếm tu tóc dài thấy Mạo Đại Bổng đột nhiên gặp chuyện không may, lập tức thất kinh, vận hết kiếm ý toàn thân chém ra một kiếm. Kiếm ý chín phân lập tức lan tràn, cắt ngang hư không, cây cối tại bốn phương tám hướng xung quanh đều bị cắt ngang tới nát vụn, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Phong Vân Vô Ngân cũng không thèm nhìn tên kiếm tu này, hai chân dừng lại, yêu khí tận trời, giao long Tiên Thiên lập tức xuất hiện tại dưới hai chân Phong Vân Vô Ngân.

- Bay!

Phong Vân Vô Ngân vừa hét lên, khống chế giao long Tiên Thiên, bay nhanh ra ngoài như thiểm điện.

Phụt!

Nhóm năm trưởng lão Ngạo Hàn Tông Mặc Tử Hắc, áo choàng che giấu bên ngoài đều bị nghiền nát vụn, hiển hiện ra diện mục chân thực. Trên mặt Mặc Tử Hắc tức giận đến đỏ hồng, chân phải đạp mạnh trên mặt đất, nhe răng trợn mắt thét to:

- Tên tiểu tạp chủng này thực sự là trơn trượt, lại bị hắn chạy thoát! La Gian hiền chất, chúng ta cùng nhau đuổi! Nhất định phải đuối hắn bằng được!

- Yên tâm, chỗ đảo nhỏ này, năm lão nhân chúng ta nhất định hỗ trợ các ngươi đoạt lấy! Ngạo Hàn Tông chúng ta và Già Thiên Minh kết làm đồng minh, đồng khí liên chi! Trên đảo nhỏ này, họa phúc cùng chung! Đám nữ nhân Phấn Hồng quân đoàn kia, chúng ta cũng cùng nhau đối phó!

Nhị trưởng lão bổ sung một câu:

- Các vị, Phong Vân Vô Ngân kia là kẻ có thù tất bảo, chúng ta đã xuất thủ với hắn, hắn tất nhiên sẽ trả thù chúng ta, muốn giết chúng ta! Việc đã đến nước này, còn suy nghĩ nhiều làm gì? Liền thủ bắt hắn rồi nói!

La Gian và Đoan Mộc Hán Tử trao đổi ánh mắt với nhau một chút, đồng thanh nói:

- Mọi người truy sát Phong Vân Vô Ngân! Đừng cho hắn chạy thoát khỏi đảo nhỏ này!

- Giết!

Một đám người cùng kêu gào chém giết, thôi động tử khí, hạo khí, ngự không phi hành, một đường truy sát tới Phong Vân Vô Ngân.

Lúc này, Phong Vân Vô Ngân cố ý khống chế thể tích giao long tại cỡ mấy chục thước, bay nhanh như gió trong rừng rậm nguyên thủy, tuy vướng phải vô số dây leo và cây cổ thụ, nhưng tốc độ không hề giảm.

- Rất tốt! Không nghĩ tới vừa mới lên trên đảo nhỏ này, các ngươi liền bại lộ sát khí! Lão tử sẽ chơi đùa với các ngươi đến cùng!

Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân hiện lên một tia cười nhạt:

- Thực sự là kích thích! Toàn thân tu vi của ta đều được đề cao từ trong cướp đoạt chém giết, trên đảo nhỏ này vốn là nơi đầy rẫy tài nguyên tu luyện, hiện tại các ngươi lại muốn nhanh chóng giết ta, ta vừa lúc một bút vẽ hai đường, vừa giết người vừa cướp của, cướp đoạt tài nguyên trên đảo này, làm cơ sở cho ta trùng kích Tiên Thiên chính khí.

Đương nhiên Phong Vân Vô Ngân sẽ không quay đầu lại, lấy thực lực bản thân, cùng chém giết với hơn mười người đối phương, đó là hành vi ngu ngốc. Tuy rằng đám người Già Thiên Minh tốt xấu lẫn lộn, không biết rõ những đầu mục như La Gian và Đoan Mộc Hán Tử có bao nhiêu thủ đoạn cao siêu, thế nhưng lấy năm tên trưởng lão Ngạo Hàn Tông được dẫn đầu bởi Mặc Tử Hắc, cũng không phải dễ dàng đối phó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.