Trên bầu trời, mấy tên cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh phụ trách bảo vệ Lý Thanh Thanh, thấy chuyện như vậy cùng chỉ có thể cấp tốc bay đi thông báo cho Lý Vạn Tiên.
Lý Vạn Tiên ở trong phủ đệ của mình, trong tay đang cầm một khối khoáng thạch dài mảnh như một khối thủy tinh, trong khoáng thạch mờ mịt bốc lên từng luồng hạo khí!
Hạo khí linh thạch!
Loại khoáng thạch này chính là thiên tài địa bảo. Bên trong ẩn chứa hạo khí cung cấp cho võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh tu luyện, vô cùng trân quý.
Đương nhiên, thế gian này cũng có cương khí linh thạch, tử khí linh thạch.
- Khối hạo khí linh thạch này phẩm chất hoàn mỹ, ta cũng phải thông qua một kỳ ngộ mới may mắn có được. Sau khi ta hấp thu luyện hóa khối hạo khí linh thạch này, lập tức có thể khôi phục lại được một phần công lực đã tiêu hao khi cứu trị cho Thanh Thanh.
Lý Vạn Tiên mỉm cười, đang chuẩn bị hấp thu luyện hóa hạo khí linh thạch.
- Thành chủ đại nhân!
Lúc này, mấy cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh bất chợt tiến vào phòng.
- Hả? Các ngươi phụ trách bảo hộ nữ nhi của ta, vì sao đột nhiên lại chạy tới đây? Gặp chuyện gì sao?
Lý Vạn Tiên nhướng mày hỏi.
- Thành chủ đại nhân, cũng không phải đại sự gì. Cô gia nóng ruột, đêm nay muốn gặp tiểu thư. Vừa vặn người phụ trách tuần tra đêm nay lại là Lý Tử Quân thiếu gia. Cô gia cùng Lý Tử Quân thiếu gia nảy sinh xung đột. Lý Tử Quân thiếu gia có ý muốn làm khó dễ, quát mắng cô gia. Cô gia cũng không phải là quả hồng mềm, đâu dễ nắn bóp, cho nên đã chửi lại Lý Tử Quân thiếu gia. Thoạt nhìn hai người sắp động thủ rồi.
Một cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh đơn giản kể lại đầu đuôi sự tình cho Lý Vạn Tiên.
Lý Vạn Tiên đột nhiên bật cười:
- Thằng nhóc Tử Quân này, có ý đối với Thanh Thanh. Chẳng qua, Thanh Thanh lại chỉ coi hắn như thân ca ca mà đối đãi. Mặt khác thiên phú võ đạo của Tử Quân cũng chỉ bình thường. Tốc độ tu luyện tuy không chậm, hơn hai mươi tuổi đã đạt được tới Tiên Thiên Cương Khí cảnh trung kỳ, chẳng qua thủy chung vẫn không lĩnh ngộ ra được "ý". Đáng tiếc, mấy năm gần đây hắn có chút kiêu căng, tâm tính ngạo mạn, để cho hắn chịu chút thua thiệt trong tay con rể ta, mài mòn bớt đi chút góc cạnh, cũng không phải là chuyện xấu. Các ngươi hãy về đó, âm thầm giám sát, chỉ cần không đánh tới chết người là được. Chờ khi nào bọn chúng đánh xong, đưa Tử Quân lại đây, ta chữa thương cho hắn.
Ngừng lại một chút, khóe miệng Lý Vạn Tiên hiện lên một chút từ ái:
- Tiểu tử này, biểu hiện ra ngoài thì lúc nào cũng ngay thẳng, vậy mà không nhịn được, ngấm ngầm đi gặp Thanh Thanh.... Ha ha ha! Hóa ra cũng là một tên khốn! Ha ha ha!
- Ý của thành chủ đại nhân là, thiếu gia Tử Quân tất bại?
Vài tên cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh có chút hoài nghi.
- Võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh không lĩnh ngộ ra được "ý", hơn phân nửa đều không phải là đối thủ của con rể ta. Được rồi, các ngươi mau mau quay về đi, ta cần hấp thu luyện hóa khối hạo khí linh thạch này.
Lý Vạn Tiên bình tĩnh nói.
Khu vực Sắc Vi Cung.
Phong Vân Vô Ngân chợt quát lớn một tiếng, khiến cho một thân nồng nặc mùi rượu của Lý Tử Quân trực tiếp bị đánh tan, trong mắt hắn khôi phục lại vài phần thần trí. Bất chợt, hắn trợn tròn mắt, khí thế trở nên điên cuồng, khuôn mặt vặn vẹo:
- Làm càn! Loại tán tu tiểu môn phái như ngươi mà lại dám kêu gào trước mặt bản thiếu gia? Tu vi chỉ là Hậu Thiên, bản thiếu gia phế ngươi!
Bất chợt, đằng sau Lý Tử Quân gió nổi mây vần, cương phong cuồn cuộn hình thành từ cương khí tinh thuần, biến thành một bàn tay lớn chừng vài mẫu, toàn thân hiện lên màu vàng đất, trầm trọng vô cùng, có thể sánh ngang với núi cao.
Hôm trước hắn không đi xem trận chung kết đại hội tuyển rể, vẫn ở lại ở trong phủ đệ của mình uống rượu, mượn rượu giải sầu, uống trọn vẹn mười tiếng đồng hồ. Cho nên hắn không hề biết rõ thực lực của Phong Vân Vô Ngân.
- Hừ! Ngay cả "ý" cũng chưa lĩnh ngộ ra được, vậy mà cũng dám kêu gào sao?
Phong Vân Vô Ngân không hề sợ hãi, thờ ơ nhìn Lý Tử Quân.
Phải biết rằng tu vi của Lý Tử Quân kỳ thực cùng chỉ tương đương với Long hộ pháp mà Phong Vân Vô Ngân đánh chết lúc trước. Thực lực, tinh thần, khí độ của Phong Vân Vô Ngân giờ này, so với lúc đánh chết Long hộ pháp đã như hai người khác nhau, càng thêm không hề e sợ Lý Tử Quân.
-Chết đi!
Lý Tử Quân kêu gào một tiếng, cương khí cự chưởng che trời ập xuống, trực tiếp bao trùm lấy Phong Vân Vô Ngân.
- Rắc rắc rắc!
Mặt đất bắt đầu xuất hiện nứt nẻ, thanh thế tựa như kinh đào hãi lãng.
- Đáng cười! Ngươi quá yếu!
Yêu thai của Phong Vân Vô Ngân khẽ rung lên, một chiếc giao long tí đột ngột bắn ra, cương hỏa hừng hực, yêu phong cuồn cuộn, trên chiếc giao long tí này, khí tức Tiên Thiên nồng nặc, cũng đã có được 2 giao lực, thế như chẻ tre, trong nháy mắt đánh cho cự chưởng cương khí của Lý Tử Quân nát bấy.
Khoảnh khắc sau, Phong Vân Vô Ngân thân hình khẽ động, đã vọt tới trước người Lý Tử Quân, quyền phải ngưng tụ thần lực, một quyền đánh lên ngực Lý Tử Quân.
- Rầm!
Áo giáp toàn thân Lý Tử Quân tan vỡ, thân hình bay vọt ra ngoài, trong miệng máu tươi điên cuồng phun ra.
Phong Vân Vô Ngân luyện thành Tiên Thiên Cương Thể, lại ăn vô số viên thịt thủy tinh, uy lực của một quyền đã vượt quá 1 giao lực, nếu như xuất ra toàn lực, sợ rằng sẽ đánh chết Lý Tử Quân tại chỗ, bởi vậy hắn đã khống chế lực lượng, một quyền này chỉ tầm nửa giao lực mà thôi. Nhưng dù là vậy, Lý Tử Quân cũng đã bị đánh thành trọng thương.
- Làm càn! Dám đánh Lý đại ca! Các huynh đệ, lên! Trấn áp được hắn rồi nói sau! Cho dù là con rể của thành chủ cũng không thể vô pháp vô thiên, tùy ý đánh thân nhân của thành chủ như thế được.
Vài tên tán tu xưa nay giao hảo cùng Lý Tử Quân, tất cả đều có tu vi Tiên Thiên Cương Khí cảnh, thấy Lý Tử Quân bị hành hung, đều không hề cam lòng, lập tức kêu gào, thúc giục cương khí, vây công Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân sao có thể sợ những võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh còn chưa lĩnh ngộ ra được "ý" này. 2 chiếc giao long tí trái phải giơ cao, bắt lấy một võ giả Tiên Thiên, nâng lên rồi đập mạnh xuống mặt đất, khiến cho mặt đất hiện lên một cái hố hình người, còn tên kia nằm trong hố thì không biết sống chết.
Bất chợt, đầu giao long từ trong tiểu phúc của Phong Vân Vô Ngân đột ngột lao ra, cao giọng gầm rú, khí tức man hoang tôn nghiêm của thượng cổ cự thú tràn ngập, không gian dường như cũng bị chấn động đến nát bấy, dưới một rống này của đầu giao long, một viễn cổ âm phù bắn ra, mạnh mẽ xé rách không gian.
Yêu thai được cương khí toàn thân của Đế Huyền tẩm bổ, bất kể là 2 chiếc giao long tí hay là đầu giao long, đều càng thêm trở nên hoàn mỹ, thực lực tăng mạnh.
Đầu giao long rống một tiếng rồi nhanh chóng lui về trong bụng Phong Vân Vô Ngân, tán tu vây quanh bốn phía đã bị chấn động tới ù tai, đầu óc quay cuồng. Phong Vân Vô Ngân cũng thừa cơ áp sát tới, từng quyền tung ra, đánh cho toàn bộ bay đi, trong miệng máu tươi phun như suối.
Trong khoảnh khắc, kể cả Lý Tử Quân ở trong đó, 7 tên tán tu đều đã nằm bẹp trên mặt đất, thân thể oặt ẹo co giật, không có tên nào là không bị trọng thương.
Toàn bộ đám người bên trong phủ đệ đều khiếp sợ, trố mắt mà nhìn Phong Vân Vô Ngân.
Cũng chỉ là vài hơi thở, một đội tán tu tuần đêm, đều có tu vi Tiên Thiên Cương Khí cảnh, cứ như vậy đã bị Phong Vân Vô Ngân hành hung tới trọng thương!
Đám nha hoàn tôi tớ, trong lòng đều run lên:
- Cô gia... cô gia thực sự là hung tàn không gì sánh được, nói đánh là đánh, thủ đoạn độc ác vô tình, đúng như một đầu thượng cổ cự thú, bất động thì như vô hại, mà đã động là sẽ ăn thịt người!
Đám tán tu Tiên Thiên đã được nhìn thấy uy phong như ma thần của Phong Vân Vô Ngân, đâu còn dám bắt lấy Phong Vân Vô Ngân nữa.
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đi tới trước mặt Lý Tử Quân, một cước đạp lên ngực hắn, quát lớn:
- Một đám gà đất chó cảnh, cũng dám cản ta? Có tin ta một quyền đánh chết ngươi hay không?
Trong ánh mắt Phong Vân Vô Ngân không có gì khác, toàn bộ đều là kiêu ngạo cùng sát khí:
- Không phải ngươi rất bá đạo sao? Ngươi rất lợi hại sao?
Ngũ tạng lục phủ của Lý Tử Quân đều bị chấn thương, cơn đau đớn như thủy triều lan tràn khắp toàn thân, hắn điên cuồng gào lên như lợn bị chọc tiết:
- Ta là nghĩa tử của thành chủ đại nhân! Ngươi dám đánh ta? Ngươi còn dám đe dọa ta... Giết ta hả? Có giỏi, ngươi giết ta đi!
Tuy rằng Phong Vân Vô Ngân không có ý định muốn giết đám tán tu không biết tốt xấu này, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Lý Tử Quân có thể nhiều lần khiêu khích hắn. Sát khí chân chính bắt đầu dâng lên trong lòng Phong Vân Vô Ngân. Hắn nhìn thẳng vào Lý Tử Quân.
- Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi? Được thôi, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết một điều, ngươi sai rồi! Ta, không có gì phải kiêng kỵ cả!
Thình lình trong lúc đó, một cảm giác lạnh lẽo tuyệt vọng gắt gao xiết chặt lấy Lý Tử Quân, trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ, tên thiếu niên tựa như ma thần trước mắt này, không phải là người mình có thể trêu chọc vào được, hắn thực sự sẽ giết chết mình!
- Không! Đừng giết ta!
Lý Tử Quân rốt cục cũng chịu thua, cất giọng cầu xin.
- Đủ rồi!
Lúc này, trên bầu trời, vài đạo tử quang thoáng hiện, tựa như lưu tinh đáp xuống đất. Chính là mấy gã cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh.
- Cô gia, sự tình đã đến nước này cũng nên dừng lại thôi!
Một cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh nói:
- Ngày mai chính là ngày đại hỉ của cô gia cùng tiểu thư, cô gia không nên giết người bừa bãi. Lý Tử Quân thiếu gia say rượu khiêu khích cô gia, cùng vài tên thủ hạ vây công cô gia, cô gia đứng ở thế tự vệ, lỗi không phải của cô gia. Chẳng qua. cô gia cũng nên giữ chừng mực, không nên giết người.
- Ha hả!
Phong Vân Vô Ngân trong nháy mắt đã biến trở về biểu tình vô hại cả người lẫn vật.
- Các vị tiền bối, ta chỉ cùng với Lý Tử Quân đại ca nói giỡn thôi. Ha ha ha, ta đâu có muốn giết người. Được rồi, ta đi tìm Thanh Thanh tiểu thư, xin lỗi không tiếp chuyện các ngài được.
Vài tên cường giả Tiên Thiên Tư Khí cảnh nhìn theo bóng lưng đi xa của Phong Vân Vô Ngân, trong lòng đều thầm nghĩ, cô gia tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng thủ đoạn lại như lôi đình vạn quân, có được thực lực chém giết vượt cấp, tâm tính tàn nhẫn, quả nhiên là thế gian hiếm có, ngay cả chúng ta so ra đều kém hắn. Ngày sau, cô gia tất sẽ là Lý Vạn Tiên thứ hai của giới tán tu đế quốc Chiến Tần!
Mọi người ở khu vực phủ đệ đều ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Phong Vân Vô Ngân. Cái gì gọi là kiêu ngạo? Cái gì gọi là bá đạo?
Chính là đây!
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Hơn nữa mấy tên cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh, đến cuối cùng mới xuất hiện ngăn cản vụ ẩu đả này, hành vi lời nói thì chỉ trích nhóm người Lý Tử Quân, còn dốc sức khuyên can Phong Vân Vô Ngân.
Như thế nói lên điều gì?
Lý Vạn Tiên vô cùng sủng ái người con rể này.
- Ngày sau, Vạn Tiên thành chính là của cô gia, quyền thế ngập trời!
Một võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh lớn tuổi, thổn thức cảm thán nói:
- Về sau chúng ta cần nịnh bợ cô gia nhiều hơn, vạn vạn lần không thể đắc tội!
Phong Vân Vô Ngân dường như không hề có việc gì, một đường đi thẳng tới chủ điện nơi ở của Lý Thanh Thanh. Đi tới gần nơi đó đã thấy thiếu phụ xinh đẹp Vạn Hoa Tiên Tử Phượng Tử Y dẫn theo một đám nha hoàn, đi ra nghênh tiếp. Trong mắt Phượng Tử Y như cười như không:
- Cô gia, ngài quả thực là tính tình nóng nảy, gặp người liền đánh, ngay cả Lý Tử Quân thiếu gia cũng không bỏ qua. Chẳng qua đây là do ngài muốn được gặp lão bà của mình, không thể trách được. Vào đi thôi, Thanh Thanh đang đợi ngài!
- A, đa tạ các vị đã châm chước!
Phong Vân Vô Ngân mỉm cười nói lời cảm tạ, trực tiếp bước vào bên trong chủ điện.
Trong điện bố trí tinh xảo trang nhã, nến đỏ sáng rực, khắp nơi đều là chữ "hỉ" đỏ thắm, đèn lồng đỏ treo cao.
Phong Vân Vô Ngân đi tới trước cửa khuê phòng của Lý Thanh Thanh, một mùi hương dìu dịu thơm ngát nha lan lập tức ùa vào trong mũi.
Hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa:
- Thanh Thanh tiểu thư, ta có lời muốn nói với nàng!
Phòng trong một mảnh yên tĩnh, vài hơi thở sau, thanh âm của Lý Thanh Thanh mới từ phòng trong truyền ra, nhỏ như tiếng muỗi kêu:
- Huynh... huynh vào đi!
Phong Vân Vô Ngân đẩy cửa bước vào.
Ập vào trong mắt là một khuê phòng xinh xắn với vẻ đẹp dịu dàng của nữ nhân, hương phấn son ngào ngạt, ấm áp thanh khiết, đẹp không sao tả xiết.
Lý Thanh Thanh cúi thấp đầu, ngồi ở mép giường. Y phục của nàng đã hoàn toàn thay đổi, áo dài đỏ thẫm, trên đầu cài ngọc trâm châu hoa, chính là trang phục của tân nương.
- Huynh... huynh tới...
Lý Thanh Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, rồi lại nhanh chóng cúi đầu. Phong Vân Vô Ngân chỉ thoáng nhìn qua, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác kinh diễm.
Lý Thanh Thanh đêm nay so với bình thường còn xinh đẹp hơn gấp mười lần! Ôn nhu hơn gấp mười lần! Quyến rũ hơn gấp mười lần!
Vẻ đẹp của nàng như đã đoạt thiên địa tạo hóa, phảng phất như không thuộc về trần thế.
Phong Vân Vô Ngân không khỏi ngây người.
Một lát sau, Lý Thanh Thanh nhịn không được lên tiếng:
- Huynh đứng đó giống như đầu gỗ làm gì? Qua đây ngồi đi!
- A... được!
Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ, đêm nay bất kể thể nào cũng phải nói rõ cùng với Lý Thanh Thanh, cho nên không còn do dự nữa, trực tiếp đi qua đó, ngồi bên cạnh Lý Thanh Thanh.
Lúc này Phong Vân Vô Ngân đã ngồi song song cùng Lý Thanh Thanh, trong lòng hắn chợt sinh ảo giác, phảng phất như lạc vào giữa biển mây, lâng lâng bay bổng, ấm áp dạt dào, mỗi một tế bào toàn thân đều sinh ra cảm giác sảng khoái vui vẻ bình yên.
Chính vào giờ khắc này, Phong Vân Vô Ngân cảm giác được những nỗi đau mà mình đã trải qua, hồi ức thống khổ, mối thù cha mẹ đồng thời bị bức tử, sát khí không chết không thôi đối với Gia Luật Hoành, trong nháy mắt đều đã ẩn náu đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]