Chương trước
Chương sau
Vừa ngồi vào chỗ của mình, một nam tử rất gầy, tầm 40 tuổi, đầy nhiệt tình chạy đến.

- Ồ, tiểu huynh đệ, có vẻ ngươi là đệ tử mới vào thành?

Phong Vân Vô Ngân giương mắt nhìn người nam tử, chỉ cảm thấy tu vi của đối phương đại khái khoảng Hậu Thiên ngũ phẩm. Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu.

- Ta muốn ăn một chút đồ.

Người nam tử gầy gò cười nói.

- A, tiểu huynh đệ, có thể tiến vào thành Nham Thạch, thật sự là vinh hạnh suốt đời của võ giả! Đáng chúc mừng! Hay là ăn một bữa ngon đi?

-Hả?

Phong Vân Vô Ngân không giải thích nhìn nam tử gầy gò.

- Được?

- Xem ra, tiểu huynh đệ là lần đầu tiên đến khu vực tửu lầu này dùng bừa. Tiểu huynh đệ hãy nghe ta nói, đồ ăn thành Nham Thạch, so với 13 thành trì trong phạm vi quản hạt của Ngạo Hàn Tông rất khác nhau! Ta nói với ngươi, tửu lầu của thành Nham Thạch chúng ta, nguyên liệu nấu ăn chủ yếu lấy mãnh thú là chính, rất bổ, là dược liệu có thể cường thân kiện thể, tích âm tráng dương. Người bình thường cho dù có nghìn vạn lượng vàng cũng không ăn được những loại thức ăn đẳng cấp này!

Vừa nghe thấy những lời ấy, trong lòng Phong Vân Vô Ngân lo lắng, thầm kêu không ổn... Không phải chứ? Ta chỉ muốn tùy ý ăn một ít đồ ăn, đầy bụng là được, nhưng mà có vẻ đồ ăn ở đây không rẻ chút nào!

- Vậy, lão bản, thức ăn tốt mà lão bản vừa nói, giá cả thế nào?

Phong Vân Vô Ngân thăm dò hỏi.

- Bản tiệm quy mô nhỏ, nguyên liệu nấu ăn phần lớn sử dụng một vài mãnh thú cấp thấp, cùng với những dược liệu phổ thông, giá cả rẻ, thật sự không đắt.

Người nam tử gầy gò nghiêm trang nói:

- Tuy nhiên, mùi vị tuyệt đối không kém! Ở tiệm này, món ăn đẳng cấp cao nhất, là 88 lượng vàng một phần!

- 88 lượng vàng?

Phong Vân Vô Ngân sắc mặt căng thẳng.

Đắt! Thực sự đắt!

Tên nam tử gầy gò vội vàng nói.

- Ồ! Tiểu huynh đệ, đừng nghĩ là đắt, ngươi đi đến cửa hàng khác, dù cho 880 lượng vàng ngươi cũng chưa chắc đã được ăn no! Tửu lâu thành Nham Thạch tuyệt sẽ không hãm hại ngươi, lại càng không hãm hại nhữngngười mới đến như các ngươi, giá cả vừa phải, tuyệt không gạt già dối trẻ...

- Được rồi, lão bản...

Phong Vân Vô Ngân cắt đứt lời thao thao bất tuyệt của nam tử gầy gò, ngập ngừng nói:

- Vậy cho ta một phần rẻ nhất đi...

- Cùng được!

Nam tử gầy gò cười nói.

- Uống rượu không?

- Rượu không cần.

Phong Vân Vô Ngân nói.

- Vậy, đồ ăn rẻ nhất, giá cả thế nào?

- Chỉ 20 lượng thôi.

Nam tử gầy gò hoàn toàn thất vọng.

- Vậy được rồi.

Phong Vân Vô Ngân gật đầu, trong lòng thì thật sự đau đớn. Phải biết rằng, lúc đầu ở thành Khâu Hác, trong tửu lầu tốt nhất, ăn một bàn tiệc tốt nhất, cũng không nhiều tới mức 20 lượng vàng.

- Vậy ngài chờ lát.

Nam tử gầy gò khách khí lui xuống.

Không bao lâu, nam tử gầy gò bưng một khay đến bàn Phong Vân Vô Ngân cười nói.

- Tiểu huynh đệ, ngươi từ từ dùng.

Trong khay, vẻn vẹn chỉ có 3 bát nhỏ.

Một bát cơm tẻ, một bát thịt nạc, một bát rau xanh!

Đây là đồ ăn 20 lượng vàng? Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy chấn động! Hắn cũng thực sự là đói, và hai ba cái đã ăn sạch toàn bộ thức nhưng vẫn lửng dạ, không còn cách nào khác đành gọi thêm một phần thức ăn như vậy nữa.

Miến cường ăn no, sau khi trả đủ 40 lượng, Phong Vân Vô Ngân mới rời khỏi tửu lầu, nghĩ thầm, nếu không nỗ lực kiếm tiền, đừng nói mua đan dược tu luyện, ngay cả cơm ngày ba bữa, sợ rằng cũng khó có thể chu toàn!

Phong Vân Vô Ngân loanh quanh một vòng rồi đi tới đan dược nhai. Đan dược nhai rất náo nhiệt, có một lượng lớn võ giả ra vào.

Phong Vân Vô Ngân tìm được một hiệu bán đan dược cấp thấp, liền đi vào.

Trước quầy, một thiếu niên đang tính tiền với chủ hiệu, tiểu nhị bê mấy bình sứ ra, bọc giấy rồi đưa cho chủ hiệu. Chủ hiệu cười tùm tim nói với thiếu niên.

- Tiểu huynh đệ, 5 viên Dưỡng Tâm đan cấp thấp, 1 viên Thối Thể đan cấp thấp, 1 lạng Kiếm Lan Thảo, 3 quả Thứ Tâm, cộng lại 5000 lượng vàng.

Trên mặt thiếu niên tò ra vô cùng đau lòng, từ trong người móc ra hơn mười tấm kim phiếu, cộng thêm lượng lớn vàng lá.

- Vừa vặn 5000 lượng vàng, toàn bộ gia tài của ta, ngươi đếm đi.

Chủ hiệu đếm xong, ôn hòa nói:

- Không nhiều không ít, vừa vặn 5000 lượng vàng, tiểu huynh đệ, đan dược ngươi cầm lấy, chúc ngươi tu luyện thành công, sớm ngày thăng tiến lên Tiên Thiên cảnh, phi thăng lên Tiên Thiên thành!

- Cảm ơn!

Thiếu niên lấy ra bọc giấy bọc đan dược, đi ra khỏi hiệu thuốc.

Hắn gặp Phong Vân Vô Ngân, cước bộ lập tức ngừng lại, sắc mặt u ám, cười lạnh nói.

- Tiểu tử, là ngươi?

Thiếu niên này, không phải ai khác, chính là đoản đao thiếu niên Bạch Quang ở trong Khôi lỗi trường âm thầm phân cấp cao thấp với Phong Vân Vô Ngân!

- Thật là trùng hợp.

Phong Vân Vô Ngân cũng không nói nhiều, trực tiếp đi vào trong quầy.

Lúc hai người đi sát bên nhau, Bạch Quang nói vào bên tai Phong Vân Vô Ngân.

- Phong Vân Vô Ngân đúng không? Ngươi thiên phú không tồi, tuy nhiên, ta sớm muộn cũng sẽ đánh bại ngươi, ngươi cứ chờ xem!

Phong Vân Vô Ngân nhún vai, không thèm để ý đến Bạch Quang, đi tới trước quầy hàng, nói với lão bản.

- Lão bản, ta muốn mua đan dược.

Bạch Quang hung hăng liếc nhìn Phong Vân Vô Ngân, sau đó xoay người rời khỏi hiệu thuốc.

- A, tiểu huynh đệ, ngươi cũng là mới tới?

Chủ hiệu nói năng ôn hòa.

- Ngươi muốn mua đan dược gì?

Phong Vân Vô Ngân gãi gài đầu.

Ta còn không rõ giá cả cụ thể của đan dược thế nào...

- ừm. tiểu huynh đệ, ta nói cho ngươi biết, đan dược cấp thấp thông thường, thí dụ như Thối Thể đan, Dưỡng Tâm đan, Khu Độc đan... Giá đều là 500 lượng vàng. Loại dược thảo với xương cốt tinh huyết mãnh thú, tùy vào từng tình huống, giá cả không giống nhau.

Chủ hiệu giới thiệu nói.

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân cả kinh...Thối thể đan cấp thấp, cần phải 500 lượng vàng một viên?

Muốn tu luyện Thần Man Lực Vương Quyết cần nhất là dược liệu, bao gồm 10 viên Thối Thể đan cấp thấp; 10 miếng man lực quả cấp thấp, nửa cân nhựa Hỏa long thụ...

Chỉ cần Thối Thể đan đã tiêu tốn hơn 5000 lượng vàng!

Đây tuyệt đối không phải việc hiện nay Phong Vân Vô Ngân có thể làm được!

- Lão bản, ở đây, có man lực quả cấp thấp không?

Phong Vân Vô Ngân nhíu mày dò hỏi.

- Ồ? Man lực quả cấp thấp?

Lão bản nghĩ một lúc nói.

- Loại trái cây này bản tiệm không có, tuy nhiên, ta có thể đi tiệm khác hỏi giúp ngươi. Giá cả man lực quả cấp thấp, ước chừng khoảng 1000 lượng hoàng kim một quả.

- 1000 lượng hoàng kim...

Phong Vân Vô Ngân không nói gì. Chần chừ vài giây, hắn lại nói.

- Như vậy, nhựa Hỏa long thụ, ở đây có không?

- Không có. Hỏa long thụ là một loại cổ thụ cực kỳ hiếm thấy, nhựa cây của nó màu hồng, giống như máu người, rất dính, mới lấy ra từ cành cây Hỏa long thụ, dược tính mành liệt. Mà nhựa cây vừa mới lấy ra mới có giá trị nhất, đến khi nhựa cây lạnh, dược tính hoàn toàn mất đi, không có bất kỳ tác dụng gì.

- Tiểu huynh đệ, trong tiệm thuốc rất ít chỗ bán nhựa Hỏa long thụ mới, nếu như ngươi muốn, tốt nhất là ủy thác một vài võ giả tu vi mạnh, đưa ngươi đi dã ngoại, thay ngươi tìm kiếm Hỏa long thụ, tuy nhiên kinh phí cho võ giả cấp cao, cài này... A. cái này thật không tiện nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.