Chương trước
Chương sau
Tạ Trì cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã xem fancam của Kim Mê bao nhiêu lần rồi nữa. Thế nên anh cũng đã quen với một số động tác và vẻ mặt của cô trên sân khấu.

Mà đoạn fancam này của Mạnh Xán Nhiên lại khiến anh cảm nhận được sự quen thuộc này.

Thấy anh xem một hồi rồi nhíu chặt mày, vẻ mặt Kim Mê cũng thay đổi theo: “Biểu cảm của anh là sao đấy hả? Tôi nhảy dở vậy à?”

Ta Trì mím môi trả điện thoại di động lại cho cô: “Gia Quả, xuống đây.”

Gia Quả nhảy từ trên sô pha xuống rồi bị Tạ Trì dẫn đi. Kim Mê bĩu môi nhìn theo bóng lưng anh rồi cũng xoay người lên tầng.

Sau một đêm lên men, hôm sau, fancam trên sân khấu của Kim Mê nhảy thẳng lên hot search. Ngay cả những tài khoản marketing bình thường luôn chế giễu cô cũng đăng phần hát giọng thật của cô lên giật tít [Mạnh Xán Nhiên điên* thật rồi].

*Ngôn ngữ mạng, hay thường dùng trong các trường hợp fan khen thần tượng của họ như “X đẹp điên/phát điên lên rồi” để chỉ sự kinh ngạc, trầm trồ trước tài năng của thần tượng.

Những người hóng chuyện vui trên mạng tưởng người này cố ý giật tít câu view mỉa mai Mạnh Xán Nhiên, không ngờ nhấn vào xem rồi mới biết Mạnh Xán Nhiên điên thật!

“Má ơi mới chưa đầy nửa tháng cái sân khấu này của cô ta đã hạ tôi trong một nốt nhạc ư. Cô ta sống lại à??”

“Mạnh Xán Nhiên mở miệng hát thật kìa, không diễn kịch câm nữa [che mặt], đáng sợ hơn là còn hát hay nữa chứ [che mặt].”

“Cho nên trước kia cô ta cố ý đầu độc người xem??”

“Trịnh Mỹ Việt nên cảm ơn chị này vì hay làm trò đi, nếu không thì người nổi tiếng nhất nhóm đã không đến lượt Trịnh Mỹ Việt rồi [ngoáy mũi]”

“Bớt đạp đầu người này tâng bốc người kia đi nhé. Cô ta giỏi hơn Mỹ Việt trong mơ thì có [mỉm cười].”

“Fan của Trịnh Mỹ Việt nóng máu rồi kìa [đầu chó]. Người đăng bài cũng đã nói là Mạnh Xán Nhiên hát hay hơn Trịnh Mỹ Việt rồi mà.”

“Tên đăng bài là khuôn vàng thước ngọc hay sao mà nói cái gì thì là cái đó vậy? Tôi nói người này nhận tiền lên bài đấy rồi sao? [mỉm cười].”

“Cười chết mất dù gì thì admin cũng làm trong ngành âm nhạc mà. Hồi trước người này cũng đã nói là cách cất lời của Trịnh Mỹ Việt có vấn đề rồi đấy thôi?”

“Tôi chả quan tâm, trời sập có mặt của Mạnh Xán Nhiên đỡ rồi. Sao đến hôm nay tôi mới phát hiện ra cô này xinh vậy nhỉ?”

“Nhìn hơi giống Kim Mê. Cô ta bắt chước cách trang điểm mắt của Kim Mê à?”

“Ha ha ha ha seeder của Mạnh Xán Nhiên đừng có nhảy nhót mất mặt xấu hổ ở đây nữa, còn dám đụng chạm cả Kim Mê nữa cơ à? Chúng mày tưởng Kim Mê không có fan hả?”

“Đương nhiên Kim Mê có fan rồi, có điều một bộ phận fan của Trịnh Mỹ Việt bớt giả vờ đi. Mấy người có thể hát nổi một bài hát của Kim Mê à? [hóng hớt]”

Cư dân mạng đã đập phím cãi nhau ỏm tỏi mấy ngày rồi nhưng Kim Mê lại chẳng hay biết gì. Luvevaland chấm co. Lúc này cô đang dắt Gia Quả ra ngoài chạy bộ buổi sáng. Hôm qua Kim Mê và Gia Quả tiếp xúc hòa thuận nên hôm nay một người một chó chạy bộ cực kỳ hài hoà.

Lúc Kim Mê về đến biệt thự thì Tạ Trì đang đứng trước quầy bar trong nhà pha cà phê. Cô đi ngang qua tiện thể liếc nhìn một cái, thấy trên bàn bày một đống đồ, từ cối xay cà phê, bình đun nước nóng, cân điện tử, cốc đong, thìa đong, cọ đến cốc lọc, trông như đang trong phòng thí nghiệm vậy.

“Anh chuyên nghiệp ghê ha.” Cô không khỏi cảm thán: “Pha cho tôi một tách với.”

Tạ Trì ngước mắt lên nhìn Kim Mê một cái nhưng không nói gì. Tối qua sau khi về phòng, anh lại mở đống video của Kim Mê mình lưu trong máy ra xem lại một lần nữa.

Anh đã tạo riêng cho Kim Mê một folder riêng, bên trong có phim, video biểu diễn, video phỏng vấn, quảng cáo, còn có cả ảnh tạp chí của cô nữa. Số lượng này đặt đại vào fanclub nào cũng đủ để trở thành fan cứng.

Trừ những thứ này ra thì trong máy tính còn một folder bị mã hoá nữa, bên trong chứa tất cả tài liệu liên quan đến cái chết của Kim Mê.

Tạ Trì vốn đã có tật khó ngủ rồi, đêm qua lại còn đến mức mất ngủ luôn. Luvevaland chấm co. Thật ra thì trong trạng thái này anh không nên uống cà phê mới đúng, chỉ là anh không thể không uống được, nếu không sẽ không thể nào tập trung được tinh thần.

Thế nên Tạ Trì chỉ có thể bò dậy tự pha cà phê cho mình, cũng uống như uống rượu độc giải khát.

Thấy anh không nói gì, Kim Mê không hề cảm thấy xấu hổ vì bị lơ đẹp. Cô xì với anh một tiếng rồi quay về phòng mình tắm rửa.

Pha cà phê xong, Tạ Trì bưng tách ra ngồi xuống trước bàn ăn. Lúc Kim Mê đi xuống thì anh đang ngồi ăn sáng. Cô hơi bất ngờ đi tới hỏi: “Hôm nay anh không cần đi làm à?”

Tạ Trì bưng cà phê lên nhấp một ngụm rồi mới trả lời: “Hôm nay là thứ bảy nên không cần tới công ty.”



“... Ồ.” Kim Mê kéo ghế ra ngồi xuống đối diện anh.

Dì Chu nhìn hai người ngồi với nhau mà ngớ người. Chẳng phải trước giờ cậu chủ và mợ chủ đều ngồi tách riêng ra ăn cơm à? Sao hôm nay lại ngồi chung rồi??

Kim Mê thấy bà ấy đứng đực ra đó bèn quay sang nhìn: “Dì Chu, bữa sáng của tôi chưa xong ạ?”

“Không phải không phải, đã chuẩn bị xong rồi, mợ chủ chờ một chút.” Dì Chu vội vàng đi vào trong bưng bữa sáng lên cho Kim Mê, không quan tâm đến việc cô và Tạ Trì có ngồi chung một bàn ăn cơm hay không nữa.

Kim Mê vừa xoay người lại đã nhìn thấy Tạ Trì ngồi đối diện. Không thể phủ nhận rằng dáng người tên này rất đẹp, chỉ ngồi đó ăn sáng thôi cũng thấy vui mắt rồi.

Cô quyết định tha thứ cho việc anh không pha cà phê cho mình. Trai đẹp hơi xấu tính chút cũng là bình thường.

Nhận ra Kim Mê cứ nhìn mình mãi, có một khoảnh khắc nào đó Tạ Trì chợt hơi mất tự nhiên. Anh đặt tách cà phê trong tay xuống rồi nhìn cô: “Chẳng phải cô muốn uống cà phê à? Tự rót đi.”

“Hả?” Kim Mê không kịp phản ứng.

Tạ Trì lại nói: “Chẳng lẽ cô cả Mạnh còn muốn tôi tự mình rót cà phê cho cô nữa à?”

“...” Cũng không phải là không được. Kim Mê nghĩ vậy nhưng vẫn tự đứng dậy đi rót cà phê.

Số cà phê còn dư lại trong bình vừa đủ một ly.

Cô vừa bưng cà phê về bàn thì cũng là lúc dì Chu bưng bữa sáng lên. Bữa ăn sáng khá nhạt, có điều cách phối hợp rất phong phú, dinh dưỡng cũng rất cân bằng. Kim Mê nhìn con tôm trước mặt mình, mày hơi nhíu lại: “Dì Chu, dì đem tôm xuống đi, tôi bị dị ứng.”

Dì Chu ngẩn người, dáng vẻ như mới lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này vậy: “Mợ chủ dị ứng với tôm sao? Sao trước kia không nghe mợ nói vậy?”

Nghe bà ấy nói thế, Kim Mê cũng hơi sửng sốt.

Đúng rồi ha, bây giờ cô là Mạnh Xán Nhiên mà Mạnh Xán Nhiên thì không dị ứng với tôm!

Kim Mê nhìn tôm trong đĩa, ánh mắt lập tức sáng bừng lên: “Tôi có thể ăn tôm ư?”

“Đúng vậy, trước kia tôi từng làm tôm cho mợ ăn rồi và không sao cả.” Dì Chu chần chừ gật đầu một cái: “Bây giờ mợ đột nhiên bị dị ứng với tôm à?”

“À không phải đâu, tôi nhầm thôi.” Kim Mê lừa một câu cho qua sau đó cầm đũa gắp con tôm đã bóc vỏ lên, chấm một ít nước sốt rồi từ từ cho vào miệng.

Tôm, cô ăn được tôm rồi, đây chính là mùi vị của tôm!

Kim Mê xúc động đến nỗi suýt nữa thì rớt nước mắt.

Không ngờ cái bệnh dị ứng tôm của cô cuối cùng lại được chữa khỏi bằng cách này! Quả nhiên lúc đóng cửa lại, ông trời vẫn nhân từ giữ cửa sổ cho cô!

“Tôm nay tươi ăn ngon thật!” Kim Mê giải quyết một hơi ba con tôm. Thấy cô thích ăn như vậy, dì Chu liên tục tỏ vẻ ngày mai cũng sẽ nấu tôm cho cô ăn.

Nguyên liệu nấu ăn trong nhà đều rất tươi mới, tôm là loại chất lượng thượng thừa, trong nhà còn có đầu bếp kinh nghiệm phong phú có thể nấu được một trăm tám mươi món từ tôm nữa.

Tạ Trì ngồi đối diện Kim Mê nhìn cô ăn tôm hùng hục mà vẻ mặt dần trở nên u ám.

Từ trước đến nay Mạnh Xán Nhiên chưa bao giờ dị ứng tôm. Trái lại Kim Mê đã từng đề cập đến việc mình bị dị ứng tôm trong một cuộc phỏng vấn.

Bàn tay đang đặt trên bàn của Tạ Trì siết chặt lại thành nắm đấm. Cuối cùng anh hết nhịn nổi hỏi thẳng người đối diện luôn: “Mạnh Xán Nhiên, cô đang làm việc cho ai vậy?”

Kim Mê đang sung sướng ăn tôm hoàn toàn không hiểu ý anh là gì: “Tôi làm việc cho ai là sao? Ý anh là quản lý Vương Đông Ni của tôi ấy hả?”

Tạ Trì cười mỉa nhìn cô nói: “Cô đừng có giả ngu với tôi. Đầu tiên là bắt chước nét chữ của Kim Mê, bây giờ lại còn để ý đến cả chuyện cô ấy bị dị ứng tôm và cố ý nhắc đến trước mặt tôi nữa. Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Kim Mê: “...”

Ấy từ từ, cô muốn xin ít phút để tiêu hoá.

Kim Mê đặt đôi đũa trong tay xuống, bây giờ mới ý thức được rằng đúng là mình đã để lộ quá nhiều sơ hở trước mặt Tạ Trì. Luvevaland chấm co. Chỉ là dù có đánh chết Tạ Trì cũng không ngờ được rằng cô chính là Kim Mê đâu, thế nên cô không sợ: “Tôi nghĩ hình như anh hiểu nhầm gì đó rồi thì phải. Sau lưng tôi chẳng có ai có, chỉ là tôi... Gần đây tôi đột nhiên thành fan của Kim Mê.”



“À.” Khóe miệng Tạ Trì cong lên tạo thành một nụ cười lạnh nhạt: “Lời này bản thân cô có tin nổi không?”

“... Đương nhiên là tôi tin rồi.” Kim Mê vừa nói vừa giơ màn hình điện thoại di động của mình ra cho anh xem: “Anh nhìn này, tôi đổi cả hình nền điện thoại thành ảnh Kim Mê luôn rồi!”

Tạ Trì: “...”

Anh liếc nhìn điện thoại cô một cái, thấy trên đó đúng là ảnh của Kim Mê thật, còn chọn được một bức rất đẹp.

“Chẳng phải trước kia cô toàn để ảnh Thẩm Thịnh Tinh sao?” Anh hỏi.

Kim Mê đáp: “Thẩm Thịnh Tinh có đẹp bằng Kim Mê đâu!”

“...” Điều này thì Tạ Trì đồng ý, có điều anh vẫn chưa tin nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy: “Sao tự nhiên cô lại thành fan của Kim Mê thế?”

“Thích Kim Mê còn cần lý do nữa à? Cô ấy vừa giỏng giang vừa xinh đẹp!” Kim Mê nói như chuyện đương nhiên xong lại nghi ngờ quan sát Tạ Trì: “Có điều sao anh biết nét chữ của Kim Mê như nào? Còn biết cả chuyện cô ấy dị ứng tôm nữa... Không phải anh cũng là fan cô ấy đấy chứ?”

Tạ Trì: “...”

Đúng đấy thì sao nào?

Anh nhìn chằm chằm Kim Mê một hồi rồi mới cúi đầu ăn sáng tiếp.

Kim Mê không biết anh tin được bao nhiêu phần trăm nhưng cũng không lo lắm, bởi vì sự thật đúng là sau lưng cô chẳng có ai. Với khả năng của Tạ Trì thì hẳn là anh sẽ tra được rõ ràng nhanh thôi.

Sau một hồi im lặng, lúc Kim Mê tưởng cuối cùng cũng qua được cửa này thì Tạ Trì lại bỗng nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, tối nay bà nội gọi chúng ta về ăn cơm.”

“... Hả?” Kim Mê ngớ người: “Bà nội? Bà nội ai cơ?”

“Bà nội tôi.”

“... Sao bà nội anh lại gọi chúng ta qua ăn cơm?”

Tạ Trì ngước mặt lên liếc nhìn cô: “Cô cũng đã tự tử vì thằng đàn ông khác rồi, bà muốn gặp cô một lần chẳng phải là rất bình thường sao?”

Kim Mê: “...”

Từ từ, chẳng lẽ anh không nói cho bà nội biết đây chỉ là tin vịt ư!

“Sao vậy, sợ à?” Tạ Trì lại bưng tách cà phê lên lần nữa rồi nhìn cô với vẻ hứng thú. Luvevaland chấm co. Kim Mê ngoài mạnh trong yếu ồ một tiếng sau đó nhìn thẳng vào anh: “Ai sợ? Tôi á? Buồn cười thật đấy.”

“Ồ.” Tạ Trì nhếch mép cười đáp: “Vậy thái độ của cô là sao đây?”

“Tôi, tôi chỉ là đang nghĩ không phải anh đang muốn ly hôn với tôi à?”

Tạ Trì: “...”

Anh bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê rồi mới đáp: “Giấy ly hôn đưa cho luật sư rồi nhưng vẫn còn nhiều chỗ cần sửa đổi.”

“À.” Kim Mê cũng bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm: “Không cần phải phiền phức vậy đâu, dù sao tôi cũng không cần tiền của anh, chỉ cần đưa Samoyed cho tôi là được rồi.”

“...” Tạ Trì thật sự bị cô làm cho tức đến mức bật cười: “Gia Quả là chó tôi nuôi, dựa vào đâu mà phải cho cô chứ?”

Kim Mê đáp: “Bởi vì bây giờ nó ngày càng thích tôi hơn rồi.”

“Ha, thật nực cười.” Tạ Trì nhìn cô: “Tôi đã nuôi Gia Quả hơn một năm, cô lấy đâu ra tự tin mà nói nó thích cô hơn vậy?”

Kim Mê đặt tách cà phê xuống rồi ngước lên nhìn lại: “Vậy để Gia Quả tự chọn đi, xem nó bằng lòng ở với ai.”

Dì Chu đứng một bên: “...”

Bà ấy tưởng cậu mợ chủ không có con nên sẽ không có phân đoạn này chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.