Đêm hôm đó, Tống Vãn Ca mơ một giấc mộng, một giấc mộng rất đẹp mà cũng rất ưu thương.
Trong mộng, nàng đi vào một rừng hoa anh đào sặc sỡ kiều diễm. Một vùng tuyết trắng đập vào mắt, đẹp đến kinh tâm động phách, cũng đẹp đến đau đớn thấu tim.
Khắp nơi đều là cánh hoa anh đào rơi, cánh hoa thơm mát tung bay trong gió, tràn ngập không gian, nồng nàn say lòng người.
Cánh hoa anh đào cuốn theo gió, dạo bước nơi đó giống như đi vào ảo ảnh hư vô mờ mịt. Trong ảo cảnh, nàng thấy được một người đàn ông áo trắng như tuyết, và một nữ tử áo hồng phấn thanh thoát. Chỉ tiếc là không thấy rõ dung nhan bọn họ, chỉ có thể cảm thấy được khí chất như tiên.
Giấc mộng này xa xăm mà dài đằng đẳng, cảnh không ngừng chuyển đổi, giống như đang kể lại quãng thời gian ngắn ngủi của người đàn ông và người phụ nữa kia khi còn sống. Trong giấc mộng, Tống Vãn Ca chứng kiến bọn họ sinh tử có nhau, tình yêu cảm động trời đất, từ khi quen biết, đến khi hiểu nhau rồi yêu nhau.
Cảnh mộng dừng lại ở hình ảnh cuối cùng, nữ tử áo hồng phấn giờ đây đã là tân nương. Áo cưới đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng, nến đỏ đài cao, màn đỏ thêu hoa, khắp nơi tràn đầy hoan hỉ và hạnh phúc.
Nhưng, khi người đàn ông nét mặt đỏ hồng, mang theo hạnh phúc và vui sướng bước vào động phòng, vén khăn hỉ lên, thế giới của hắn trong nháy mắt đã sụp đổ. Người hắn yêu mến nhất trong trời đất này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-hoang-du-lanh-phi/23407/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.