Nội dung phía dưới là khi Long Ngự Tà và Tống Vãn Ca đã trở về Liên Ca lâu. Sau đó, cũng đã gặp lại Liên Mặc. Long Ngự Tà cũng cho phép họ thành thân, hạn định chuẩn bị trong ba ngày...
Thời gian ba ngày thoáng một cái đã qua, trong lúc tất cả chờ mong, Liên Mặc rốt cục nghênh đón đại hôn của hắn và nữ tử yêu mến.
Mẫu Chi phường.
Đưa mắt nhìn lại, khắp Liên Ca lâu đều là cảnh sắc vui mừng cát tường, cả người Liên Mặc đều toát ra hương vị hạnh phúc.
Trong đại sảnh, Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên ngồi trên ghế chủ. Trừ hai người ra, còn có Minh Phong, Minh Vũ, Minh Lôi, Minh Điện, Chu Triệt, Huyền Tân, Bạch Thi, thanh Trạch đều đã đến. Bởi vì Tống Vãn Ca nói tất cả giản dị, cũng không muốn cho những người khác biết, cho nên biết rõ nàng thành thân cũng chỉ có mười người trong đại sảnh này. Bất quá, mặc dù hôn lễ đơn giản, nhưng mỗi chi tiết đều mỹ lệ, thứ cần thiết đều không thiếu. Bởi vì không có một người nào cam lòng cho Tống Vãn Ca chịu một chút ủy khuất, không cần nàng mở miệng, đồ bọn họ dâng lên cũng đều là thứ tốt nhất.
Mà đến cùng, người vui mừng nhất tất nhiên là Liên Mặc. Đợi sống lại năm năm, chờ năm nghìn năm, qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, kéo dài biết bao đau khổ nhớ nhung, Liên Mặc rốt cục có thể nắm tay nữ tử mình yêu như chim liền cánh như cây liền cành, bảo hắn làm sao không vui mừng? Có được quá không dễ dàng, thế nên làm cho hắn tổng có một loại cảm giác như đang nằm mộng, hắn luôn thật sự không dám tin hắn có thể hạnh phúc cùng Ca Nhi. Chưa bao giờ biết rõ, thì ra hạnh phúc đến thật thì hắn lại hoảng sợ lo lắng như thế, tâm sẽ không yên như thế, thoả mãn đến nỗi làm cho người ta hít thở không thông giống như thuỷ triều, từng đợt rồi lại từng đợt xông đến, nhấn chìm hắn.
Khác với Liên Mặc đang kích động, Long Ngự Tà ở ghế chủ lại có tâm tư khác hoàn toàn. Dù nói hắn chịu cùng Liên Mặc phân chia Ca Nhi, cũng đã nói sẽ không ăn dấm chua của Liên Mặc, sẽ thật tình đón nhận hắn ta, càng sẽ thật tốt ở chung với hắn ta. Nhưng mà, khi Liên Mặc thật sự bước vào thế giới của hắn và Ca Nhi thì hắn mới biết nói so với làm dễ hơn rất nhiều. Ba ngày qua, hắn nhìn thấy Ca Nhi và Liên Mặc thân mật ở cạnh nhau, trong lòng của hắn khó chịu giống như mèo cào. Thực tế sau khi Liên Mặc hôn môi Ca Nhi, hắn không biết đã dùng bao nhiêu trí lực và nhẫn nại, mới khống chế mình không đánh Liên Mặc.
Nếu không phải vì Ca Nhi yêu Liên Mặc, nếu không phải sợ Ca Nhi đau lòng khổ sở, nếu không phải sợ vì tàn khốc bá đạo của mình mà mình mất đi Ca Nhi lần nữa, hắn sẽ không chút nào do dự bầm thây Liên Mặc ra vạn đoạn. Cái gì ‘Chỉ cần là người Ca Nhi yêu thương, ta đều sẽ chấp nhận’, lúc ấy đầu hắn khẳng định là không bình thường mới có thể nói ra lời muốn mạng người như vậy! Hắn làm không được, làm không được!
Vợ của mình lại muốn gả cho người khác, hắn chỉ có thể tức, hắn đã sắp điên! Hắn thật sự muốn ngưng lại tất cả. Đem cái tên mặt đầy hạnh phúc kia ném xuống sông, sau đó mang vợ của mình đi xa, không cho bất kỳ kẻ nào phân chia vợ với hắn! Hừ!
“Long huynh, uống ly trà lạnh hạ hỏa đi! Đừng thối mặt nữa, dù cười không nổi, cũng không cần biểu hiện không vui lên mặt như vậy chứ?” Hàn Kỳ Hiên bên cạnh đè xuống ghen tuông và phẫn nộ, quơ quơ ly trà lạnh trước mặt Long Ngự Tà, dùng cười tà phóng đãng để che dấu ưu thương trong lòng.
“Muốn uống tự ngươi uống đủ đi, ta không rảnh giả xinh đẹp như ngươi!” Trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên một cái, ánh mắt như ăn thịt người của Long Ngự Tà lại trở về trên người Liên Mặc.
“Hoàng thượng, giờ lành đã đến, có phải nên mời nương nương ra bái đường rồi không?” Minh Phong đột nhiên chắp tay, ngốc hề hề nhảy ra một câu như vậy. Vừa mở miệng, lập tức bị Minh Vũ và Minh Lôi đồng thời nhéo cánh tay hắn một cái, mà Minh Điện ở phía sau cũng đá hắn một cước.
“A, mấy người các ngươi sao lại hung dữ, sao đều đánh ta?” Minh Phong kêu rên hỏi. Quay đầu thấy Minh Vũ, Minh Lôi, Minh Điện đều là dáng vẻ ‘ngươi quả thực ngốc đến không có thuốc nào cứu được’, lại thấy sắc mặt hoàng thượng so với lúc trước càng khó coi hơn, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện hình như mình nói sai cái gì rồi?
Nhưng hắn cũng không nói gì không nên nói, hắn chỉ là nhìn ra thánh thượng vì hoàng hậu muốn thành thân với Liên Mặc mà không cao hứng mấy ngày ngay, hơn nữa phẫn nộ thật lớn, hắn muốn hoàng thượng sớm vui trở lại, cho nên mới phải nhìn nương nương và Liên Mặc thành thân sớm một chút chứ bộ. Đau dài không bằng đau ngắn, sớm một chút hoàn tất không phải sao? Hoàng thượng cứ luôn khó chịu, bọn họ nhìn thấy cũng bất an.
“Minh Vũ, mấy người các ngươi đem cái tên này ném ra ngoài dạy bảo chút! Cho hắn biết từ nay về sau cái gì nên nói, cái gì không nên nói!” Long Ngự Tà trầm mặt phân phó.
“Dạ, hoàng thượng!" Minh Vũ và Minh Lôi gật đầu lĩnh mệnh, đồng thời cho Minh Phong một cái ánh mắt tự làm tự chịu, lập tức kéo cánh tay của hắn đi ra ngoài. Người không xem sắc mặt mà nói chuyện nên bị đánh.
“Haiz, làm thuộc hạ của ngươi thật tội nghiệp!” Hàn Kỳ Hiên nhìn có chút hả hê cười cười, thấy Long Ngự Tà đang trừng mắt mình, cũng không nhiều lời nữa. Nhìn Liên Mặc mặc quần áo tân lang lại tươi cười hạnh phúc chói mắt trong đại sảnh, trong mắt hiện ra đầy ao ước và ghen ghét.
Ước gì mình cũng có thể mặc lễ phục bái đường cùng vật nhỏ!! Lần thứ hai thấy người mình yêu bái đường thành thân với người khác, tâm thật sự đau quá, cũng rất thất lạc. Vì cái gì Long Ngự Tà và Liên Mặc đều có thể được vật nhỏ yêu, chỉ mình không được?
Thật sự rất ao ước rất ghen với hai người họ? Ghen đến tâm đều đau, ghen đến hô hấp cũng khó chịu, muốn ngưng tất cả mang vật nhỏ đi, mang nàng đến Thiên Tân, khiến nàng vĩnh viễn không gặp được bọn họ.
Nếu vật nhỏ cũng thương hắn thì tốt quá, dù là một chút, một chút, như vậy hắn cũng có một lý do mang nàng đi...
“Ca Nhi sao còn chưa ra, giờ lành đã sắp qua rồi?” Liên Mặc nhỏ giọng hỏi một câu, tròng mắt màu băng lam không tự chủ nhìn ra cửa, trên mặt hiện lên nóng vội. Đối với tâm tư của hai người ở ghế chủ, hắn căn bản không rảnh quan tâm, hắn chỉ một lòng đặt trên người Ca Nhi, những thứ khác hắn đều không lo.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã trôi qua thêm một phút đồng hồ, Liên Mặc rốt cuộc chờ không nổi nữa, đang muốn rời khỏi đại sảnh xem Ca Nhi có phải là xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy thanh âm phẫn nộ của Long Ngự Tà vang lên phía sau hắn.
“Đứng lại!”
“Chuyện gì?” Liên Mặc xoay người, khó hiểu nhìn về phía Long Ngự Tà vẻ mặt không tốt, Hàn Kỳ Hiên ở cạnh hắn ta cũng là vẻ mặt không có ý tốt cười. Hắn không vui nói, "đừng chậm trễ giờ lành ta bái đường với Ca Nhi!"
“Hừ!” Long Ngự Tà nghe vậy, nặng nề mà hừ một tiếng, lập tức nói ra, “Muốn cưới Ca Nhi không dễ dàng vậy đâu! Ngươi phải thuận lợi qua ba ải của ta mới được, nếu không ta không đồng ý cùng ngươi cộng hưởng Ca Nhi!”
“Ba ải gì, ngươi nói đi.” Liên Mặc cười nhạt nói ra. Hắn đã biết rõ Long Ngự Tà chắc chắn sẽ không để hắn dễ dàng cưới được Ca Nhi, hắn đã sớm chuẩn bị tốt rồi.
“Ải thứ nhất ngươi phải thề cả đời này chỉ yêu Ca Nhi, chỉ sủng nàng, nàng nói một ngươi không được nói lại bất cứ lời nào, cũng phải nhớ nàng, yêu nàng, không được làm tổn thương nàng, không được nhìn bất kỳ nữ tử nào khác.” Long Ngự Tà nói xong, sau đó mặt đầy khiêu khích nhìn Liên Mặc. Những điều này là do Ca Nhi yêu cầu hắn phải làm, nhưng có mấy cái là hắn thêm vào. Bất quá hắn cố ý nói như vậy, hắn muốn khiến Liên Mặc khó xử. Nếu không làm được cái gì, chứng tỏ hắn ta yêu Ca Nhi ít hơn mình, cũng nói hắn ta là một người không đáng cho Ca Nhi yêu. Nếu làm không tốt, cái gì cũng không cần nói, trực tiếp một cước đá hắn ta ra. Muốn cùng mình chia xẻ Ca Nhi, không có cửa đâu. "Thế nào, ta nói những điều này ngươi đều làm được chứ? Nếu làm không được, ngươi không có tư cách cưới Ca Nhi!"
Nghe hắn nói thật nhiều, Liên Mặc không nói một chữ chỉ cười nhạt. Một hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Ngoại trừ những yêu cầu này, còn gì khác không? Chỉ những điều ngươi nói, ta cảm thấy còn không đủ. Ngươi không cần nghi ngờ, ta còn yêu Ca Nhi hơn so với trong tưởng tượng của ngươi.”
Nghe vậy, Long Ngự Tà đang muốn mở miệng, Hàn Kỳ Hiên đột nhiên chen vào nói: “Long Ngự Tà, có phải chỉ cần có thể làm được những điều ngươi nói, thì có tư cách cưới vật nhỏ? Ta cũng có thể làm được toàn bộ, ta đây có phải là...... “
“Phải cái đầu ngươi!” Không đợi hắn nói xong, Long Ngự Tà nghiêm mặt đánh gãy hắn ta. "Ngươi đừng có nằm mơ! Có thể ngầm đồng ý ngươi suốt ngày đi theo bên người Ca Nhi đã rất tốt rồi, ngươi nên học được thấy đủ! Đừng quên, ở trong lòng Ca Nhi, ngươi chỉ là ca ca hoặc là bạn bè, vĩnh viễn cũng chỉ là ca ca hoặc bạn bè, ngươi không cần nghĩ quá nhiều! Hừ!”
“Ngươi!!” Hàn Kỳ Hiên nghe vậy mạnh mẽ đứng dậy, nặng nề mà vứt cái ly xuống đất. Khí lạnh khiếp người nháy mắt bốc lên khắp nơi, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao thẳng tắp bắn về phía Long Ngự Tà.
“Sao, lại muốn đánh ta?’’ Long Ngự Tà nhướng mày, không đếm xỉa ánh mắt giết người của Hàn Kỳ Hiên, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, “Xin lỗi, hiện giờ ta không rảnh! Chờ ta xử lý tên này xong, sẽ phụng bồi ngươi!” Dứt lời, lại nhìn về phía Liên Mặc.
“Các ngươi muốn đánh nhau cũng được, chỉ là mời các ngươi đi nơi khác, đại sảnh này là chỗ bái đường của ta và Ca Nhi.” Liên Mặc nhíu mày nói ra, chỉ là vừa đề cập đến hai chữ ‘bái đường’, hai người Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên lập tức hóa thù thành bạn, không hẹn mà cùng đem ánh mắt giết người nhắm ngay hắn, ánh mắt sắc bén không chút nào tránh né bắn tới trên người hắn.
“Không đánh nhau, vậy nói tiếp ải thứ hai đi.” Liên Mặc nhíu nhíu mày, tư thái ưu nhã nói.
(Ải này là Long Ngự Tà hỏi Liên Mặc ba câu đố, dạng chơi chữ và Liên Mặc đáp đúng hết... Vì không thể dịch ra từ chính xác nên ta ko dám edit bậy, đành tĩnh lược.)
Mặt Long Ngự Tà đen lên hít một hơi, Minh Phong, Minh Vũ, Minh Lôi, Minh Điện cũng buồn bực đi đến, chỉ nghe hắn nói một câu, “Minh Phong, chuẩn bị ải thứ ba!”
“Dạ, hoàng thượng!” Minh Phong lĩnh mệnh, lập tức lui ra.
Chỉ chốc lát sau, năm mươi nữ tử hình thể giống nhau, mặc áo tân nương giống nhau, đầu đội khăn giống nhau nhanh chóng đi vào đại sảnh, một loạt mười người, phân năm hàng đứng vững.
Liên Mặc vừa thấy trận bài bố này, lập tức hiểu dụng ý của Long Ngự Tà. Tròng mắt màu băng lam xinh đẹp mị hoặc nhìn lướt qua năm mươi nữ tử, lập tức lại ngưng mắt hít hà mùi trong không khí, sau đó như đã sáng tỏ, không hề nhìn về phía những người đó.
“Liên Mặc, cho ngươi thời gian nửa ly trà, tìm ra tân nương nào là Ca Nhi. Cơ hội chỉ có một lần, tìm đúng rồi ngươi lập tức có thể bái đường với Ca Nhi. Nhưng không tìm ra, vẫn là câu kia, lập tức biến ngay, từ nay đừng hòng ngấp nghé đến vợ của ta!”
“Long Ngự Tà, ải của ngươi thật là tà ác, rõ ràng là khó xử Mặc!” Hàn Kỳ Hiên cũng là một bụng vui mừng, lập tức ra vẻ xinh đẹp nhìn về hướng Liên Mặc, muốn nhìn xem hắn ta sẽ thông qua ải này như thế nào.
Năm mươi tân nương thân hình và chiều cao như nhau, muốn Liên Mặc đứng ở trước năm mươi người này, trong thời gian nửa ly trà nhỏ tìm ra người nào là vật nhỏ, nói thực thật đúng là không dễ dàng!
Liên Mặc nhìn nhìn Hàn Kỳ Hiên, lại nhìn Long Ngự Tà, nở một nụ cười. Một lát, cười yếu ớt nói: “Bảo năm mươi tân nương kia xuống hết đi, Ca Nhi của ta không có ở đây.” Tuy thân thể và chiều cao của bọn họ giống Ca Nhi như đúc, nhưng mùi hương lại hoàn toàn khác biệt. Trên người Ca Nhi có mùi hương mà không bất kỳ nữ tử nào sánh được, hắn ngửi một cái đã phân biệt ra được.
“Liên Mặc, ta thực là xem thường ngươi rồi! Từ nay về sau dám đối với Ca Nhi không tốt, ta sẽ đá ngươi ra cửa!” Long Ngự Tà hừ một tiếng, lập tức ra hiệu bảo Minh Vũ đem năm mươi người đó lui xuống.
“Ngươi vĩnh viễn sẽ không có cơ hội này!” Liên Mặc cười nhạt nhìn Long Ngự Tà "Tốt lắm, ba ải của ngươi ta đã thông qua, có thể để cho Ca Nhi ra bái đường với ta rồi chứ.”
"Gấp cái gì!” Long Ngự Tà từ từ trở lại ghế chủ của mình, rót cho mình một ly trà, lại từ từ nhấp một ngụm nhỏ, một ngụm nhỏ uống xong, mới ngẩng đầu nhìn Minh Lôi, từng chữ từng chữ nói, “Minh, Lôi, đi, dẫn, Ca, Nhi, ở, bên, trong, ra.”
Sau đó, chỉ thấy Minh Lôi dẫn một bóng dáng tuyệt mỹ đi đến.
“Ca Nhi!”
“Vật nhỏ!
Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên vội chạy về phía Tống Vãn Ca. Bất quá hai người họ vẫn chậm một bước.
“Hôm nay là lượt của ta!” Liên Mặc ôm Tống Vãn Ca đội khăn hỉ vào trong lòng, một tay kéo eo nhỏ của nàng, một tay ngăn Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên ở phía trên đi đến. "Hai người các ngươi nên trở về ghế chủ, giờ lành đã đến, ta và Ca Nhi nên bái đường rồi!”
“...... “
Liên Mặc cứ nắm lấy, sau nửa ngày cũng không thấy nhượng bộ.
“Chồng...” Tống Vãn Ca xoay mình nũng nịu lại mềm mại gọi một tiếng làm cho tim Long Ngự Tà đều run rẩy, sắc mặt nặng nề cũng nhu hòa xuống.
“Ca Nhi, nàng làm sao vậy?” Long Ngự Tà nắm tay Ca Nhi, dịu dàng hỏi.
“Chồng, chàng rốt cuộc muốn làm khó dễ Mặc tới khi nào? Còn tiếp tục, giờ lành sắp qua rồi, chàng có để cho thiếp và Liên Mặc bái đường hay không?” Tống Vãn Ca có chút chu miệng, rất ủy khuất nói. Nàng biết rõ nàng và Liên Mặc thành thân có người vui có người buồn, nhưng nàng thật sự không thể không có Mặc, nàng thương hắn, ai cũng không thể tách bọn họ ra. Tương tự, nàng cũng yêu Long Ngự Tà, hai người bọn họ ai nàng cũng không muốn mất.
Nàng biết rõ phúc tề nhân không dễ nhận, nhưng nàng chính là đồng thời đã yêu hai người đàn ông, nàng chính là không thể buông ai. Nếu không có một người, nàng sẽ đau lòng bi thương cả đời.
“Chồng, Mặc, thực xin lỗi...” Trầm ngâm một lát, Tống Vãn Ca bỗng nhiên thấp giọng nói xin lỗi, thanh âm hơi có chút nghẹn ngào. Hai người hoàn mỹ như thế, nàng lại không thể cho bọn họ một trái tim hoàn mỹ, ngẫm lại cảm giác, cảm thấy mình rất tham lam.
“Ca Nhi, ta yêu nàng!” Liên Mặc càng ôm chặt eo nàng, ngoài đau lòng, chỉ có thể nói như thế.
“Các ngươi bái đường đi. “Than thở một tiếng, Long Ngự Tà giơ tay lên, miễn cưỡng tươi cười. Sau đó kéo Hàn Kỳ Hiên vẻ mặt thối ra mà lại cố gắng tươi cười, đi đến ghế chủ ngồi xuống. Ra hiệu cho Minh Phong, Minh Phong hiểu ý ra hiệu cho lễ quan. Tiếng của lễ quan lập tức vang lên trong đại sảnh.
“Giờ lành đã đến, mời tân nương tân lang bắt đầu bái đường! Một lạy thiên địa vĩnh cửu, hai lạy phúc thọ an khang, ba lạy phu thê hòa thuận con cháu đầy đàn, kết thúc buổi lễ mời vào tân phòng! ’’
Sau đó Tống Vãn Ca lập tức được bà mai đỡ đi ra đại sảnh.
Tân nương vừa đi, yến hội lại bắt đầu, trong sảnh lần nữa náo nhiệt lên. Bốn người Minh Phong được Long Ngự Tà chỉ thị, lấy các loại cớ cứ một ly lại một ly kính rượu Liên Mặc.
Hàn Kỳ Hiên cũng ‘không cam lòng rớt lại phía sau’, một ánh mắt có chủ ý cũng ném qua, tứ đại hộ pháp của hắn lập tức bê bầu rượu và ly rượu cùng lên trước, gia nhập hàng ngũ của bọn Minh Phong tham gia náo nhiệt.
“Liên Mặc, chúc ngươi lấy được nương tử như ý, ta mời ngươi một ly!”
“Liên Mặc, ta cũng mời ngươi một ly, chúc ngươi và phu nhân hòa hòa mỹ mỹ, bạch đầu giai lão!”
“Liên Mặc, chúc các ngươi sớm sinh quý tử, con cháu cả sảnh đường!”
......
Một câu lại một câu chúc phúc cứ nối gót tới, tuy người chúc phúc nói thật vui vẻ, cũng căn bản không phải xuất phát từ thật lòng, nhưng Liên Mặc vẫn tươi cười, rất lịch sự rất ưu nhã uống xong những ly rượu kính không có ý tốt của bọn họ.
Hắn biết rõ tám người này bị hai người đàn ông rắp tăm kia cố ý phái tới ác chỉnh mình, a, muốn chuốc mình say? Không có cửa đâu! Hắn là ngàn chén không say!
Rượu qua ba tuần, Liên Mặc cũng giả biểu hiện ra vài phần men say. Buông ly, vừa định lấy lý do say rời đại sảnh, Hàn Kỳ Hiên bỗng nhiên cười, lên tiếng ngừng lại bước chân của hắn.
“Liên Mặc, ngươi vội cái gì, lễ mừng tân hôn của ngươi ta còn chưa có tặng! Mang lễ vật ra đi!”
“Vâng, giáo chủ!” Thanh Trạch trả lời. Chỉ chốc lát sau, đã thấy hắn cầm một cái hộp gỗ màu xanh đi đến trước mặt Liên Mặc, sau đó mở ra.
Liên Mặc cúi đầu nhìn, đợi thấy rõ chiếc mũ ngọc xanh được điêu khắc tinh mỹ trong đó (ý nói Mặc ca bị đội nón xanh),sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi. Một hồi lâu, mới giảm thần sắc giận, cười chế nhạo nói: “Hàn Kỳ Hiên, lễ vật thật đúng là đặc biệt, nổi bật!"
“Ha ha, lễ vật của bổn toạ tất nhiên không giống người thường!” Hàn Kỳ Hiên tươi cười tà mị. Một lát, lại nói tiếp, “Đúng rồi, ngoại trừ bản toạ, Phong thừa tướng, tần thái phó, cùng với Vũ Văn Huyền Băng hoàng đế Hổ Khiếu quốc sáng sớm hôm nay cũng đều phái người theo thứ tự đưa lễ vật đến.”
Nói đến đây, Hàn Kỳ Hiên quay đầu nhìn Long Ngự Tà, không thấy được bóng người của hắn ta, nghĩ một chút là biết, hắn ta đi đâu. Nhíu nhíu mày, ánh mắt định ở trên người Minh Phong, nói: “Minh Phong, ba món lễ vật là chủ tử ngươi phụ trách nhận lấy, còn không mau mang lễ vật ra, bản toạ đã sớm rửa mắt chờ đợi! ’’
“Hàn giáo chủ không cần phải gấp gáp, cái này chúng ta đã sớm chuẩn bị xong.’’ Minh Phong cười cười, nhẹ gật đầu với Minh Vũ, Minh Lôi, Minh Điện.
Ba người hiểu ý, đồng loạt đi đến trước mặt Liên Mặc, mở ra lễ vật mà mình đã chuẩn bị sẵn.
Minh Vũ mang đến chính là một bức tranh... (tĩnh lược vì mô tả khó hiểu nhưng ngụ ý là hồng hạnh ra tường).
“Ha ha ha! Vũ Văn Huyền Băng so với bổn tọa, cũng không kém bao nhiêu!” Hàn Kỳ Hiên xem bức tranh, cười đến mặt cũng co lại. "Ta nói Liên Mặc, từ nay về sau cần phải trông kỹ vật nhỏ một chút! Bổn tọa có một đặc thù háo sắc, rãnh rỗi đến không tưởng, thích nhất là hồng hạnh ra tường!”
“Thật không, nếu Hàn công tử có sở thích này, vậy ngươi cứ chờ đi.” Liên Mặc không nóng không vội nói với Hàn Kỳ Hiên, xoay người nhìn về lễ vật mà Minh Lôi và Minh Điện dâng lên. Theo thứ tự là quà của Phong Thanh Dương ‘canh thập toàn đại bổ" tài liệu và cách điều chế canh bổ, cùng với Tần Phi Vũ đưa lên roi cọp, roi dê...
‘Phì’ một tiếng, Hàn Kỳ Hiên phì cười lần nữa. Một hồi lâu mới dừng lại, duỗi tay vỗ vai Liên Mặc, an ủi: “Liên Mặc, ta tin chắc ngươi có thể làm!” Nói xong, ánh mắt có ý khác nhìn phía dưới của hắn.
Liên Mặc bị ánh mắt của hắn ta xem đến khó chịu, xoay người tránh đi ánh mắt của hắn ta. Hít vài khẩu khí, có chút xấu hổ và tức giận.
“Hàn công tử, các ngươi cũng nên biết đủ! Đã không còn sớm, Ca Nhi vẫn chờ ta, không phụng bồi.”
Dứt lời, Liên Mặc không trông nom những người không có ý tốt trong đại sảnh nữa, xoay người bước nhanh khỏi đại sảnh.
“Ngươi đừng đi gấp như vậy, ngươi chờ ta một chút!” Hàn Kỳ Hiên vừa nói vừa xoay người đuổi kịp. Tên Long Ngự Tà kia giờ phút này chắc đang ở trong phòng vật nhỏ, Liên Mặc bước vào, nhất định có trò hay để xem, hắn phải đi qua xem náo nhiệt.
Khi hai người tới tân phòng của Tống Vãn Ca, chỉ thấy Long Ngự Tà sớm đã giở khăn trùm đầu của Tống Vãn Ca ra, lúc này đang cầm hai ly rượu dụ dỗ nàng uống rượu giao bôi với mình.
“Long Ngự Tà, ngươi đang làm gì?” Hàn Kỳ Hiên giống như cười mà không phải cười nhìn hai ly rượu trong tay hắn.
“Ôi, sớm như vậy đã tan cuộc? Rượu giao bôi của ta và Ca Nhi còn chưa uống xong.” Long Ngự Tà buông ly, có chút bất mãn nhìn hai người.
“Long Ngự Tà, đêm nay ta mới là tân lang! Khăn hỉ của tân nương tử ta sẽ vén, rượu gi¬ao bôi càng không cần ngươi tới lo!” Liên Mặc thẳng tắp nhìn Long Ngự Tà, hai hàng chân mày cũng tràn đầy phẫn nộ! Hắn có tính tình tốt cũng có giới hạn. Những thứ khác hắn có thể nhịn, nhưng khăn hỉ của Ca Nhi lại có thể bị người đàn ông khác vén ra sao? Rượu giao bôi của hắn và Ca Nhi có thể để người khác thay thế uống?
“Mặc, đừng giận, ta lại đội khăn lên, cho chàng vén được không?” Tống Vãn Ca đứng dậy lôi kéo tay Liên Mặc, dịu dàng nói.
Vốn sau khi bái đường xong, nàng được bà mai đỡ trở về phòng ngồi chờ Liên Mặc. Thật không nghĩ đến, nửa giờ sau, chỉ thấy Long Ngự Tà đầy ngập ghen tuông. Chẳng những vén khăn hỉ trên đầu nàng, còn muốn uống rượu giao bôi với nàng, khiến nàng uống cũng không phải, không uống cũng không xong.
Mà ghê tởm hơn chính là, Long Ngự Tà còn nói đêm nay muốn ở lại, muốn cùng nàng và Liên Mặc ba người động phòng chung. Không cho hắn ở lại, nàng cũng đừng mong động phòng với Liên Mặc.
“Liên Mặc, có hài lòng với mấy món lễ vật không?” Long Ngự Tà nhìn Tống Vãn Ca, đi đến bên giường ngồi xuống.
“Nếu ngươi thích, ta không ngại tặng cho ngươi!” Mặc nhàn nhạt nói, trên mặt nhìn không ra vui buồn.
“Ha ha, quân tử không tranh sở thích của người, ngươi thích thì ta làm sao có thể tranh giành yêu thích của ngươi!” Long Ngự Tà nhíu mày, ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói lại.
“Chồng, có phải chàng nên...” Tống Vãn Ca hạ ‘lệnh đuổi khách’, nhìn nhìn Long Ngự Tà, lại nhìn Hàn Kỳ Hiên, tin chắc dù mình không nói, hai người bọn họ cũng sẽ hiểu được ý của mình.
“Ca Nhi, ta không phải đã nói sao. Đêm nay hoặc là ba người cùng một chỗ, hoặc là ai cũng đừng mong động phòng với nàng! Hừ!” Giờ phút này Long Ngự Tà rất buồn bực, cho nên hậu quả rất nghiêm trọng.
“Chồng, chàng…!” Giờ phút này Tống Vãn Ca cũng tức giận, hậu quả càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến những lời nói ra tiếp theo không hề suy nghĩ. "Long Ngự Tà, chàng không phải nói chàng sẽ không ăn dấm chua của Mặc, sẽ thật tình tiếp nhận huynh ấy sao? Chàng không phải còn nói chỉ cần là người thiếp yêu, chàng đều chấp nhận sao? Nói cái gì sẽ không bá đạo với thiếp, toàn bộ đều là gạt người! Hừ, chàng không cho thiếp hồng hạnh ra tường, thiếp đây càng muốn! Thiếp ngày mai đi thanh lâu nhảy múa, hoặc là ra đường cái nhảy múa! Hơn nữa ngoại trừ cái này, từ nay về sau thiếp ba năm bảy sẽ hồng hạnh ra tường, hai bốn sáu sẽ đi quyến rũ đàn ông! Thiếp muốn cho trên đầu chàng đầy mũ xanh!”
Tống Vãn Ca nói xong một trận ‘lời nói hùng hồn’, đồng thời khiến Hàn Kỳ Hiên và Liên Mặc kinh hãi, nửa ngày cũng không khép miệng lại được.
“Ha ha, thật không!’’ Long Ngự Tà không giận ngược lại cười, mắt đen thẳng tắp nhìn Tống Vãn Ca, sau nửa ngày lành lạnh nói, “Ca Nhi nếu quả thật dám làm như thế, vậy sau này chúng ta một ba năm chơi đam mỹ, hai bốn sáu chơi SM, roi da, trói ghế, về phần ngày khác, chúng ta cos¬play cùng SM luôn, hơn nữa địa điểm là trên vách núi. Ca Nhi, nàng cảm thấy kế hoạch này như thế nào?”
“A! Ta không muốn!” Tống Vãn Ca nghe xong không khỏi kinh hô một tiếng, thở dài đến sắc mặt đều có chút tái. Trừng mắt Long Ngự Tà, không tiếng động lên án ác liệt cùng tà ác của hắn. Quả nhiên là không có biến thái nhất, chỉ có càng biến thái hơn, kế hoạch biến thái như vậy hắn cũng nghĩ ra!
“Ca Nhi, từ nay về sau còn dám nói lung tung nữa không?” Long Ngự Tà mặt không đổi hỏi.
“Hu, không...” Tống Vãn Ca dù cho có tức giận, nhưng lại không thể không cúi đầu nhỏ. Đáy lòng chửi một hồi lâu, sau đó tựa vào trong lòng Mặc, cực ủy khuất nói, “Mặc, hắn bắt nạt ta, hu.... “
“Ca Nhi, có ta ở đây, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào bắt nạt nàng.” Liên Mặc dịu dàng vuốt tóc của nàng, liếc Long Ngự Tà, xoay mặt nhìn về phía Hàn Kỳ Hiên, nói, “Hàn công tử, ngươi giúp ta ném tên Long Ngự Tà bá đạo này ra đi, cám ơn!” Dứt lời, cười cười.
Hàn Kỳ Hiên lại nhún vai, đáy lòng thầm mắng Liên Mặc, rất tức giận cái gương mặt khuynh quốc khuynh thành lại tao nhã của hắn ta. Một hồi lâu mới nhướng mày kiếm, miễn cưỡng nói ra: “Ta tại sao phải giúp ngươi?”
“Hàn công tử, ngươi có phải đã quên còn nợ ta một việc?” Liên Mặc thấy Hàn Kỳ Hiên mờ mịt, vì vậy cười yếu ớt nhắc nhở, “Hàn công tử, ta nhớ năm năm trước, người nào đó được chữa thương là nhờ ta?”
“À, ngươi nói là chuyện này, bản toạ đã nhớ.” Hàn Kỳ Hiên ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, lại lập tức nghiêm mặt nói, “Nhưng, ngươi phải biết, ta mặc dù là người có thù báo thù, nhưng lại không phải loại người có ân biết báo ân! Cho nên, ngươi cũng đừng trông mong ta! Con rồng bá vương này ngươi tự mình thu phục đi!”
“Hiên, sao huynh cũng làm khó Mặc vậy?” Tống Vãn Ca tức dậm dậm chân, thật sự là nhức đầu cực kỳ. Ngẩng đầu nhìn Long Ngự Tà nằm vững như thái sơn trên giường, buồn bực gào to. "Hiên, chồng các người đủ chưa? Các người còn nháo nữa ta sẽ tức giận thật!”
“Được rồi được rồi, vật nhỏ đừng giận, chúng ta đi ngay, không quấy rầy nàng và Liên Mặc động phòng hoa chúc.” Hàn Kỳ Hiên hừ một tiếng, đi đến bên giường, một tay kéo Long Ngự Tà lên. Ánh mắt ảm ảm, giọng điệu khổ sở, “Đi thôi, náo cũng náo đủ rồi, thời gian kế tiếp để cho vật nhỏ và Liên Mặc đi.”
“Hiên, cám ơn huynh!” Tống Vãn Ca hướng về hắn cười cười, lòng có chút ít đau. Không phải không biết Hàn Kỳ Hiên khổ sở và ưu thương, mà là cố ý giả bộ như nhìn không tới. Hắn ở trong lòng nàng chỉ là bạn bè. Hắn muốn, nàng thật sự không cho được, chỉ có thể đối với hắn như là người thân hay tri kỷ tốt.
“Liên Mặc, đêm nay ngươi tiết chế chút cho ta, nếu mệt Ca Nhi, xem ngày mai ta thu thập ngươi thế nào!”
Bị Hàn Kỳ Hiên kéo tay ném ra, Long Ngự Tà vẫn không quên quay lại trừng mắt Liên Mặc ném ra một câu có tính uy hiếp mười phần.
Trong phòng rốt cục an tĩnh, Tống Vãn Ca trong lúc nhất thời còn có chút bối rối. Bị Liên Mặc ôm vào bên giường, ngẩng đầu nhìn mặt của hắn, nhưng không biết nên nói cái gì.
“Ca Nhi, không cần phải nói, để cho ta cứ như vậy nhìn nàng là được.” Liên Mặc mỉm cười, ánh mắt tràn đầy thâm tình.
“Mặc, ta rốt cục thành tân nương của chàng? Chúng ta rốt cục có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau rồi?” Tống Vãn Ca nhìn Liên Mặc tuấn tú như tiên, si ngốc nói.
“Đúng vậy, Ca Nhi, đêm nay nàng chính là tân nương của ta, chúng ta từ nay về sau không bao giờ tách ra nữa.” Trên mặt Liên Mặc tràn đầy hạnh phúc.
“Mặc, ta không bao giờ rời khỏi chàng nữa...” Tống Vãn Ca ôm eo của hắn, nước mắt hạnh phúc cũng chảy ra... Từ nay bọn họ sẽ mãi mãi không xa rời nhau...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]