*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh sáng của trăng mênh mông trong trời đêm, đối diện với gió nhẹ nhàn nhạt thổi.
Sao lốm đốm đầy trời, trăng sáng vằng vặc, trong nháy mắt lại là một đêm trăng tròn say lòng người. Trong vắt như sương bạc chiếu nghiêng xuống, che đậy cả toà Liên Ca lâu.
Trong vườn bách hoa, Tống Vãn Ca và Liên Mặc ngồi đối diện nhau, ngắm hoa, ngắm trăng, chia sẻ tâm tình, đánh đàn tập viết, hứng thú cao nồng. Mùi thơm ngào ngạt của các loại hoa theo gió đêm tung bay, nhè nhẹ từng đợt, một trận lại một trận, vui vẻ lòng người, hun người muốn say.
Qua một hồi lâu, Liên Mặc say sưa lòng mang nhu tình gảy đàn xong một khúc, giương mắt nhìn về phía Tống Vãn Ca ngồi đối diện, dịu dàng hỏi: "Ca Nhi, muội viết cái gì?”
"Bí quyết dưỡng sinh.” Tống Vãn Ca khẽ cười một tiếng, buông bút lông sói[1] trong tay, đem quyển tập chữ đẹp mở ra đưa tới trước mặt Liên Mặc, chỉ thấy ở trên viết rằng:
Mặt trời mọc Đông hải xuống Tây sơn, sầu cũng một ngày, vui cũng một ngày.
Gặp chuyện không để tâm vào chuyện vụn vặt, người cũng thoải mái, tâm cũng thoải mái.
Để dành một ít tiền về hưu, nhiều cũng không ngại, ít cũng không ngại.
Ba bữa thường ngày ít ăn mặn, thô cũng hương vị ngọt ngào, mịn cũng hương vị ngọt ngào.
Quần áo cũ mới đừng chọn mặc, tốt cũng chống lạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-hoang-du-lanh-phi/1886682/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.