"Con à, hy vọng sau này con đừng theo mẹ ầm ĩ đòi ba. Ha ha, hãy để Mặc làm ba của con đi có được hay không, tin rằng huynh ấy nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ thương yêu con. Còn có Trần nhi, Trần nhi là cậu nhỏ của con, nó cũng sẽ thương yêu con.” Tống Vãn Ca từ trong thời gian dài trầm tư thu hồi tâm thần, tay phải êm ái vuốt ve bụng mình, nghĩ tới bên trong giờ phút này đang sinh ra một sinh mạng nho nhỏ, trong lòng lại tràn ngập vui sướng cùng cảm động, nàng và Mặc thật sự rất chờ mong đứa nhỏ sinh ra. Bất quá nghĩ đến mình vừa mới tròn mười lăm tuổi không bao lâu đã sắp làm mẹ rồi, lại cảm thấy rất khó tin, cũng may tuổi thật trong lòng của nàng đã hơn hai mươi tuổi rồi.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời lặn ở phía chân trời nhiễm lên một rặng mây đỏ đẹp đẽ, đẹp đến ấm áp, an tường, tĩnh mật, an hòa. Tống Vãn Ca đứng dậy đi ra Bách Hoa đình, từ từ đi bộ đến trong vườn bách hoa. Cả tòa Liên Ca lâu, chỗ nàng thích nhất đó là vườn bách hoa trong lâu này, nơi này nghiễm nhiên đã thành chỗ mỗi ngày nàng nhất định đến.
Nói đến cũng kỳ quái, trong vườn bách hoa này lại chẳng phân biệt được mùa, tất cả hoa các mùa đều có thể tìm được ở trong này. Khóm mẫu đơn nguỵ tử[1] cao quý mà u buồn, một gốc thược dược đỏ thắm nhiệt liệt mà ưu nhã, hoa hồng vàng nhạt mảnh mai mà tươi đẹp, một gốc cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-hoang-du-lanh-phi/1886679/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.