Ngay lúc Phong Linh Tuyết và Tống Vãn Ca hoàn toàn chìm xuống, biến mất trên mặt hồ, hai bóng dáng lập tức bay vút tới, bối rối mà lại cấp bách. Còn chưa kịp hỏi rõ Lộng Ảnh và Tâm Vân tình huống, trong chốc lát cũng không dám chậm trễ nhảy vào trong hồ nước lạnh như băng.
Hai bóng dáng, một đang mặc long bào màu vàng, bay nhanh bơi về phía Phong Linh Tuyết, một đang mặc áo gấm dài màu trắng trăng non, lo lắng bơi về phía Tống Vãn Ca.
Khi Long Ngự Tà cứu lên Phong Linh Tuyết, đầu óc của nàng ấy vẫn còn có vẻ thanh tỉnh, cũng không sặc bao nhiêu nước.
"Tuyết Nhi nàng không sao chứ?" Long Ngự Tà đem Phong Linh Tuyết đông lạnh đến lạnh run ôm chặt thật lâu trong ngực vẻ mặt lo lắng cùng ân cần.
"Hoàng thượng thần thiếp không sao khụ khụ... Khụ khụ khụ... “ Phong Linh Tuyết suy yếu cuống quít ho khan vài tiếng, con ngươi long lanh sâu kín nhìn Long Ngự Tà một cái, rồi sau đó rũ mắt xuống tựa vào trong lồng ngực của hắn, che đậy đi mất mát cùng đau lòng dày đặc trong mắt.
Long Ngự Tà thương tiếc vỗ vỗ phía sau lưng Phong Linh Tuyết, vừa nghĩ đến Ca Nhi của hắn cũng rơi vào trong nước, không khỏi cực kỳ hoảng sợ. Đem Phong Linh Tuyết một phen giao vào lòng Tần Phi Vũ chậm chạp vừa tới, đang chuẩn bị nhảy vào trong ao lần nữa để cứu Ca Nhi, quay đầu đã chứng kiến Phong Thanh Dương cả người ướt sũng ôm Tống Vãn Ca lộ ra mặt nước.
Nhìn cô gái nhỏ mình yêu mến bị người đàn ông khác ôm chặt trong lòng, cho dù người đàn ông kia là tướng phụ hắn kính yêu nhất, Long Ngự Tà cũng cảm thấy trong lồng ngực nháy mắt tích đầy tức giận, sắc mặt trở nên tương đối khó coi. Nhưng không nói gì lập tức vươn bàn tay to, ý bảo Phong Thanh Dương giao Ca Nhi cho hắn.
Thần sắc Phong Thanh Dương phức tạp nhìn Long Ngự Tà một cái, chần chờ chốc lát nhưng vẫn đem nữ tử trong lòng giao cho hắn, mang theo một chút không muốn, rồi sau đó lập tức bò lên.
"Ca Nhi thế nào rồi?” Long Ngự Tà cởi long bào bao trùm Tống Vãn Ca thật chặt chẽ, giọng nói êm ái hỏi một câu, nhưng hồi lâu không nghe thấy hồi âm.Cảm giác có chút không thích hợp, đem những sợi tóc hỗn độn trên mặt nàng đẩy qua bên tai, lúc này mới phát hiện Tống Vãn Ca sớm đã đông lạnh đến sắc mặt trắng bệch, môi xanh tím, không có chút dấu hiệu của sự sống.
Trong nháy mắt Long Ngự Tà cứ như vậy ngây ngốc ôm Tống Vãn Ca, bàn tay áp vào trên lưng nàng không cảm giác được sinh mệnh dao động chút nào.
Máy móc ôm chặt nàng, căng thẳng càng chặt, thẳng đến không chặt thêm được nửa phần. Dường như làm vậy, sẽ không ai có thể cướp đi Ca Nhi của hắn.
Hắn không dám tới gần hơi thở của nàng sợ không cảm giác được bất kỳ hơi thở nào. Nhưng ngây ngốc chỉ chốc lát, hắn vẫn là áp lực khủng hoảng cùng e ngại tràn đầy trong lòng, ngón trỏ run rẩy tìm đến dưới mũi Tống Vãn Ca, nhưng ngay cả nửa điểm hô hấp cũng không có rồi.
"Ca Nhi!", Long Ngự Tà phát ra một tiếng hét điên cuồng đau đớn thấu tim, hai tròng mắt trong nháy mắt trở nên đỏ đậm, giống như muốn nổi giận. "Khônggggg"
"Hoàng thượng Luyến phi nương nương làm sao vậy?" Đáy lòng Phong Thanh Dương hồi hộp, dự cảm đến không phải là chuyện gì tốt, chẳng lẽ Luyến phi nàng ấy...
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Long Ngự Tà dường như không nghe thấy câu hỏi của Phong Thanh Dương, con ngươi đỏ thẫm hung ác đáng sợ như dã thú bỗng nhiên bắn về phía Lộng Ảnh và Tâm Vân, giận không thể át dữ dội quát. "Ca Nhi làm sao mà rơi xuống nước? Hai người các ngươi chăm sóc chủ tử như thế nào vậy? Nếu Ca Nhi có gì không hay xảy ra, trẫm chắc chắn sẽ tru cửu tộc các ngươi!"
"Hoàng thượng, chúng nô tỳ cũng không biết nương nương tại sao rơi xuống nước, hu hu hu" Lộng Ảnh và Tâm Vân sớm sợ tới mức không làm chủ được tinh thần, khóc đến khóc không thành tiếng.
"Hoàng thượng, Luyến phi nương nương còn thở. Nhưng nếu trì hoãn tiếp, có thể sẽ thật sự không cứu được.” Phong Thanh Dương trong lúc Long Ngự Tà nổi giận đã bắt mạch cho Tống Vãn Ca. Mạch mặc dù yếu, nhưng vẫn là có thể cảm giác còn dường như nhảy lên.
"Tướng phụ, huynh nói Ca Nhi không sao?" Long Ngự Tà nghe vậy, kịch liệt bi thống trong mắt nháy mắt biến thành mừng như điên.
"Hiện giờ tình huống còn chưa chắc chắn, nhưng hiện giờ hô hấp của Luyến phi nương nương bị nghẽn, cần hoàng thượng tiếp khí cho nàng ấy, để hô hấp của nàng được thông lại.” Phong Thanh Dương tỉ mỉ nói, lo lắng trong đáy lòng làm trở ngại khiến hắn hít thở không thông, nhưng nét mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài nhiều. Đồng thời, Hoàng thượng bởi vì Luyến phi mà luống cuống như thế khiến cho hắn kinh hãi, cũng khiến cho hắn không hiểu sao xúc động.
"Được, trẫm lập tức tiếp khí cho Ca Nhi.”
Nói xong, Long Ngự Tà đem Tống Vãn Ca đặt ngang trên một tảng đá lớn trơn nhẵn, hít sâu một hơi, cúi đầu miệng đối miệng tiếp khí cho Tống Vãn Ca, hai tay cũng đang không ngừng ấn đè nặng lồng ngực của nàng.
"Ca Nhi, không cho phép nàng có chuyện, ta cũng không chuẩn nàng có bất cứ chuyện gì, ta thật vất vả tìm về trái tim của mình làm sao có thể khiến cho nó bị đánh rơi lần nữa được! Nàng phải tốt, có nghe không, nàng phải thật tốt! Không có ta cho phép nàng đừng mong rời khỏi ta nửa bước, trừ đứng ở bên cạnh ta, nơi nào nàng cũng đừng mong đi!"
Dưới đáy lòng Long Ngự Tà yên lặng nói, vừa một lần lại một lần tiếp tục làm những động tác hít vào, chuyển khí cùng ấn đè.
Phong Thanh Dương một mực bên cạnh Long Ngự Tà lẳng lặng nhìn chăm chú tất cả, hắn chưa từng thấy Hoàng thượng thất thường như thế. Hắn nghĩ Hoàng thượng nhất định là yêu thảm Luyến phi nương nương rồi. Nhưng nếu như vậy, thì hắn nên làm gì bây giờ?
"Tần đại nhân, ngài để ta xuống dưới đi. “ Phong Linh Tuyết dịu dàng cười cười, ý bảo Tần Phi Vũ bỏ nàng xuống.
"À, được.” Lúc này Tần Phi Vũ mới phát giác có chút xấu hổ vội vàng bỏ Phong Linh Tuyết trong lòng xuống. Hắn đang suy nghĩ biểu huynh ác ma của hắn có phải điên rồi không, lại đem Hoàng phi mình luôn luôn sủng nhất yêu nhất ném cho hắn. Theo như vậy xem ra, trong đáy lòng huynh ấy, người chiếm cứ vị trí quan trọng nhất là biểu tẩu nhỏ nhắn hắn chưa từng gặp mặt này rồi. Bởi vì hắn so với ai khác đều hiểu rõ, nếu là người biểu huynh chính thức quan tâm thương yêu, huynh ấy không có khả năng đem giao cho người đàn ông khác. Hắn còn nhớ rõ, lần trước thay biểu tẩu nhỏ nhắn bắt mạch, biểu huynh ở trước mặt hắn biểu hiện ra tham muốn giữ lấy không biết có bao nhiêu mạnh mẽ, ngay cả để hắn nhìn một chút cũng không cho.
Nhưng, nếu như người biểu huynh yêu nhất quan tâm nhất thật sự là biểu tẩu vậy huynh ấy tại sao lại cứu Hoàng phi trước mà không phải là biểu tẩu trước chứ?
Còn có, hành vi của tướng phụ Phong Thanh Dương hôm nay dường như cũng có chút thất thường. Ai cũng biết, hắn ta luôn luôn thương yêu muội muội Phong Linh Tuyết của mình đến tận xương tuỷ, nhưng tại sao mới vừa rồi hắn ta trước tiên đi cứu lại không phải muội muội của mình, mà là biểu tẩu nhỏ nhắn của hắn. Hỗn loạn thật hỗn loạn, tướng phụ biểu huynh, còn có biểu tẩu nhỏ nhắn, ba người bọn họ trong lúc đó có chuyện gì mà hắn không biết sao?
"Ca ca"
Phong Linh Tuyết đi tới bên cạnh Phong Thanh Dương, dịu dàng gọi một tiếng. Nàng nhìn ra ưu thương và cô đơn của ca ca, nhưng ca ca lại vĩnh viễn cũng nhìn không ra ưu thương và cô đơn của nàng. Dương ca quả nhiên đối với Ca Nhi muội muội có tình cảm không bình thường sao? Nhưng gần đây bọn họ chỉ mới gặp mặt một lần hơn nữa Ca Nhi muội muội vốn là phi tử của Hoàng thượng, ca ca làm sao có thể...
"Tuyết Nhi, muội không sao chứ?" Phong Thanh Dương phục hồi tinh thần lại, vội vàng giấu đi vẻ cô đơn và u buồn trong mắt, bàn tay to xoa gương mặt tái nhợt gần như trong suốt của Phong Linh Tuyết, trên trán tràn đầy ân cần cùng đau lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]