*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp nghi hoặc, chỉ thấy Hoàng quý phi Phong Linh Tuyết tư thái ưu nhã, bước chân nhẹ nhàng tiêu sái vào trong điện. Chỉ thấy nàng ấy mặc vải tơ tằm màu trắng có thêu mẫu đơn, màu trắng uốn lượn kéo dài xuống làn váy hoa mai, nút thắt mềm mại, thật là có hương vị yểu điệu lung linh, mắt như nước mùa xuân sắc mặt nõn nà, quốc sắc thiên hương, đoan trang tự nhiên, tươi đẹp thanh nhã, sáng rọi chói người, vừa ra trận đã đem tất cả phi tần trong điện đẩy xuống kém hơn mình.
Toàn bộ tần phi phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt Phong Linh Tuyết cúi người hành lễ, Tống Vãn Ca tất nhiên đã ở trong nhóm hành lễ này.
"Tất cả mọi người hãy bình thân, chị em trong nhà không cần đa lễ.” Phong Linh Tuyết nhìn lướt qua mọi người, dịu dàng cười nói.
"Hoàng phi tỷ tỷ, sao hôm nay người lại tới đây? Gần đây thân thể tốt chút nào chưa?" Yên quý phi vừa nói, vừa thân thiết kéo tay Phong Linh Tuyết, đi về phía ghế chủ. Đáy lòng nàng ta tràn ngập nghi ngờ cùng khó hiểu, đừng nói ngày thỉnh an mười bảy mỗi tháng Hoàng phi chưa từng đến qua, nàng ta tiến cung cũng đã ba năm rồi, Phong Linh Tuyết cũng chưa từng bước vào Tĩnh Nghi cung một lần. Vô sự không lên Tam Bảo điện, nàng ta nghĩ, hôm nay Hoàng phi lại đây tuyệt đối không phải bởi vì nhàn rỗi không có việc gì làm. Chẳng lẽ là vì Luyến phi?
Nghĩ tới đây, Yên quý phi nhanh chóng lướt mắt về phía Tống Vãn Ca một cái, thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như vốn là người ngoài cuộc, không hề dung hòa với mọi người mọi việc trong điện. Thoáng nhíu rồi giãn mày, đối với biểu tình xa rời thế ngoại của Tống Vãn Ca rất chán ghét cùng bất mãn. Ánh mắt lần nữa trở lại trên người Phong Linh Tuyết, tâm tư trăm chuyển.
Đi lên ghế chủ, sớm có nha hoàn cơ trí dọn xong một chiếc ghế gỗ đàn hương điêu khắc tỉ mỉ ở vị trí thứ nhất bên phải của Yên quý phi, Phong Linh Tuyết không ngờ các vị tần phi đều ngồi, theo sau tự mình cũng ngồi ở trên ghế mềm, vừa vặn kế bên Tống Vãn Ca.
"Mọi người không cần nghi hoặc, hôm nay bổn cung lại đây chỉ là muốn cùng các vị tỷ muội tụ họp, cũng không có chuyện gì khác. Bổn cung suốt ngày ở trong cung, thân thể đều uể oải nhu nhược rồi, muốn ra ngoài hít thở không khí, cùng các tỷ muội trò chuyện, thân thể hẳn là tốt hơn chút. Mọi người cứ tự nhiên, nên trò chuyện cái gì thì trò chuyện cái đó, không cần vì bổn cung ở chỗ này mà tỏ ra cẩn thận.”
Phong Linh Tuyết thản nhiên nói, tươi cười trên mặt càng trở nên hòa ái dễ gần hơn. Nói xong, nàng nghiêng người tựa vào ghế mềm, loại tư thái mệt mỏi này càng lộ ra vẻ mảnh mai của nàng, thoạt nhìn cũng càng quyến rũ động lòng người, khiến cho người ta không duyên cớ dâng lên ý muốn bảo vệ, quả muốn đem nàng che chở thương yêu ở trong lòng bàn tay.
Thật sự là một nữ tử dịu dàng từ trong xương.
Tống Vãn Ca âm thầm cảm thán một tiếng. Nữ tử trí tuệ như vậy, tài tình và xinh đẹp cùng tồn tại, trái tim lại có khiếm khuyết, bệnh tật thắng ba phần, cũng khó trách bạo quân ác ma Long Ngự Tà kia sủng nịch thương yêu nàng ấy như thế. Nếu mình là đàn ông chỉ sợ cũng sẽ thích nữ tử như Phong Linh Tuyết.
Quay đầu xem qua, thấy ánh mắt của Phong Linh Tuyết mỉm cười nhìn mình.Tống Vãn Ca lặng đi một chút, cũng vội vàng đáp lại nàng ấy một nụ cười.
Ánh mắt khôn khéo của Yên quý phi ở trên người Phong Linh Tuyết và Tống Vãn Ca lướt qua lại, rồi sau đó bắt đầu thuyết giáo những điều tất yếu mỗi lần thỉnh an. Đơn giản là chúng tần phi hòa thuận ở chung, cùng chung hầu hạ Hoàng thượng thật tốt, phải chú trọng dung mạo cùng đức hạnh, còn có nên ngọc đoạn cùng dính (những viên ngọc lẻ cùng dính),không thể mê hoặc Hoàng thượng, độc bá thánh sủng v.v... Khi nói tới đây, ánh mắt thường thường nhìn về phía Tống Vãn Ca, ý hàm xúc ghen ghét trào phúng rất rõ ràng. Có nàng ta dẫn đầu, ánh mắt của mỗi tần phi khác nhìn về phía Tống Vãn Ca lại càng tràn ngập oán hận cùng ghen ghét, thậm chí là hung ác và ác độc đối với nàng - một tháng qua độc bá thánh sủng cực độ bất mãn.
Tống Vãn Ca đối với những ánh mắt không có thiện ý này trực tiếp lựa chọn không nhìn, oán hận cùng ghen ghét của những người phụ nữ này nàng căn bản không để vào mắt, càng đừng nói để ở trong lòng. Độc bá thánh sủng? A nàng hoàn toàn không yêu thích có được hay không! Bạo quân ác ma kia muốn sủng hạnh nàng, là nàng cam tâm tình nguyện sao? Nàng ước gì hắn đi sủng hạnh nữ tử khác, cũng đừng tới tìm mình đây.
"Quý phi tỷ tỷ, tỷ yên tâm, mọi người đều là người của Hoàng thượng, đều là chị em trong nhà, tất nhiên sẽ ở chung không để Hoàng thượng phiền lòng.” Vũ chiêu nghi giả giả cười nói, lập tức đem ánh mắt trào phúng phẫn hận bắn về phía Tống Vãn Ca. Chỉ chốc lát, quay đầu đi khinh thường nói, "Quý phi tỷ tỷ, tỷ nói dung mạo và đức hạnh này kia, còn có mưa móc cùng dính v.v..., chúng tỷ muội luôn luôn nhớ kỹ trong lòng mọi việc cũng cẩn ngôn thận hành, hơn nữa luôn lấy việc này làm hành vi tiêu chuẩn. Bất quá có người giá thật lớn đây, ỷ vào Hoàng thượng sủng ái suốt ngày mà lên mặt. Kỳ thật, mình cũng không có nhiều năng lực, muốn tài nghệ không có tài nghệ, muốn học thức không có học thức, bất quá chỉ là ỷ vào gương mặt quyến rũ kia của mình, mỗi ngày nghĩ hết cách đi quyến rũ mị hoặc Hoàng thượng,...."
Không đợi Vũ chiêu nghi nói cho hết lời Tống Vãn Ca lập tức mở miệng cắt đứt nàng ta, giọng nói lạnh như băng tương tự mang theo tràn đầy trào phúng cùng khinh thường.
“Có người muốn làm hồ ly tinh còn chưa đủ tư cách, nên trong lòng chua như nho, chỉ là có người trình độ qua một chút mà thôi, tự mình không có bản lãnh kia, cũng chỉ đành lấy miệng đầy nước bọt ghen tỵ người khác!"
"Luyến phi ngươi nói ai trong lòng chua như nho hả?" Vũ chiêu nghi đứng dậy bước hai bước đến trước mặt Tống Vãn Ca, ánh mắt hung ác ác độc thẳng tắp trừng mắt nhìn nàng, xem dáng vẻ nàng ta, giống như muốn ăn Tống Vãn Ca.
"Vũ chiêu nghi, bổn cung cũng không có chỉ danh chỉ họ nói là ngươi, ngươi kích động như vậy làm gì?" Tống Vãn Ca cười lạnh một tiếng ý hàm xúc cười nhạo châm chọc càng đủ.
"Ngươi rõ ràng là đang châm chọc ta, còn muốn chết không thừa nhận" Vũ chiêu nghi khí thế bức người, ánh mắt hung ác vô cùng, bất quá hù dọa không tới Tống Vãn Ca.
"Ngươi tự mình cho là mình, ta cũng không có cách nào.” Tống Vãn Ca ra vẻ bất đắc dĩ nhún vai, không muốn tiếp tục theo nữ tử ác độc không có não này nói tiếp.
Vũ chiêu nghi bị thái độ hoàn toàn không đem mình để vào mắt của Tống Vãn Ca chọc giận triệt để, lại nhớ hôm qua bởi vì nàng ta mà bị Hoàng thượng giáng cấp cấm túc, không khỏi càng thêm giận dữ. Không chút suy nghĩ giơ tay phải lên, lập tức hướng về phía gương mặt của nàng vươn tới, thầm muốn tát nàng một bạt tai thật mạnh để bình phục một chút lửa giận.
"Vũ chiêu nghi, làm người đừng có quá phận" Tống Vãn Ca nhanh chóng chặn lại tay phải vung lên của nàng ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng nàng ta. "Nói cho ngươi biết, người khác sợ ngươi chứ bổn cung thì không sợ đâu, lần sau còn dám làm càn trước mặt bổn cung, bổn cung sẽ trực tiếp đánh lại, bổn cung cũng mặc kệ có bao nhiêu người đang tụ hội ở đây, đã đánh mất tôn nghiêm cùng mặt mũi cũng đừng trách bổn cung không nói trước với ngươi! Nghe rõ chưa?!"
Bị ánh mắt lạnh như băng của Tống Vãn Ca cùng với cả người phát ra khí thế và uy nghi làm kinh sợ, trong khoảng thời gian ngắn Vũ chiêu nghi lại không dám có chút phản bác, chỉ là lòng không cam lòng hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
"Khụ khụ"
Yên quý phi đột nhiên ho khan hai tiếng, Tống Vãn Ca biết nàng ta vốn là trò hay xem đủ rồi, muốn giả vờ làm người hòa giải đến hòa giải. A, đàn phụ nữ trong hậu cung này không có người nào là bình thường, không phải nhìn có chút hả hê thì là trợ giúp, mỗi người đều e sợ cho thiên hạ không loạn, ước gì người khác xung đột, mà mình thì ở một bên đứng ngoài cuộc.
"À, mọi người cùng là người của Hoàng thượng đều là chị em trong nhà, ngẫu nhiên nói một câu v.v.. cũng được rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng làm tổn hại hòa khí.”
Quả nhiên, toàn bộ đều là ngựa sau pháo (bày ra rồi dẹp). Trò hay xem đủ rồi, mới biết nói mạnh miệng.
"Quý phi nương nương nói cực kỳ đúng, thần thiếp bất quá là đùa giỡn với Vũ chiêu nghi thôi sao có thể làm tổn thương hòa khí của tỷ muội chứ", Tống Vãn Ca miễn cưỡng cười cười ngay cả mình cũng cảm thấy mình giả tạo.
"Ha ha vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Yên quý phi ra vẻ vui mừng gật đầu, lập tức lại cười nói, "Các vị muội muội, hôm qua đầu bếp trong ngự thiện phòng có làm loại điểm tâm mới, bổn cung nếm rồi, vị không tồi. Sáng nay đặc biệt bảo ngự thiện phòng làm nhiều một chút, nghĩ tới nhân cơ hội này cùng các vị muội muội nếm thử.”
Yên quý phi dứt lời, không bao lâu, lập tức có cung nữ đem những phần điểm tâm đã chuẩn bị tốt lần lượt đưa lên. Trước mặt mỗi người là hai con bướm nhỏ, Tống Vãn Ca nhìn một chút, thì ra là bánh mè xốp[1] và bánh ngọt xốp.
"Các vị muội muội mau nếm thử, mùi vị thật sự rất không tồi," Yên quý phi vừa nói vừa tự cầm lấy một cái bánh mè xốp ưu nhã để vào trong miệng, trên mặt tràn đầy vui vẻ thỏa mãn tươi cười, giống như ăn được là cực phẩm nhân gian gì. Mọi người thấy thế, cũng đều ăn theo, không bao lâu lời khen ngợi cùng tiếng động không ngừng vang lên.
"Luyến phi muội muội, sao muội không ăn?" Yên quý phi mỉm cười nhìn Tống Vãn Ca, giống như tùy ý hỏi. "Hay là điểm tâm trong cung của tỷ tỷ này không hợp khẩu vị của muội muội sao?"
"Quý phi nương nương nói quá lời rồi, điểm tâm trong cung của người tất nhiên là thượng đẳng, quý phi nương nương tình nguyện mời bọn muội cùng nhau nhấm nháp, tất nhiên là vinh hạnh của bọn muội.” Tống Vãn Ca thản nhiên cười cười, trái lương tâm nói. A! Nói thật, món gì trong cung của Yên quý phi này nàng thật tình đúng là không dám tùy tiện ăn, ai biết bên trong có bỏ thứ gì không nên bỏ hay không. Bất quá, nếu Yên quý phi cũng nói như vậy rồi, nàng tất nhiên cũng phải ăn một chút. Nàng nghĩ, cho dù Yên quý phi thật sự muốn hại mình, cũng sẽ không thể công khai làm trò trước mặt nhiều người như vậy. Mỉm cười nhìn Yên quý phi một cái Tống Vãn Ca cũng cầm lấy một cái bánh mè xốp để vào trong miệng, vừa ngọt vừa xốp vừa giòn, mùi vị quả thật rất ngon. Kỳ thật nàng luôn luôn thích ăn ngọt, nhất là bánh quế hoa[2], bánh mè xốp cũng là một loại điểm tâm được lưu hành nhiều trên mạng. Ăn một cái, hồi lâu cũng không cảm thấy trong người có gì khác thường, vì vậy lại liên tục ăn vài cái, cũng ăn một ít bánh ngọt xốp.
"Quý phi nương nương, điểm tâm này ngon lắm, thần thiếp rất thích.”
"Ha ha Luyến phi muội muội thích thì ăn nhiều một chút, không đủ, tỷ tỷ phân phó người hầu lại đi lấy một ít đến đây.” Mắt phượng của Yên quý phi híp rồi lại híp, ánh mắt hình như có chút quỷ dị khó lường. Tống Vãn Ca thấy thế không khỏi có chút kinh ngạc nhưng không có suy nghĩ nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]