Trời chiều tan mất, bóng đêm dần dần dày đặc, trăng tròn sáng ngời từ từ mọc lên, treo cao trong trời đêm, sáng tỏ mặt đất đang được bao phủ bởi tầng sương mù màu xám. Cả hoàng cung được ánh trăng bao phủ tạo nên vẻ mông lung mờ ảo, vừa xinh đẹp lại vừa thần bí.
Trên kiệu rồng, Tống Vãn Ca ôm chặt Nguyệt Vãn Trần, lẳng lặng ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần. Nàng biết ánh mắt ác ma bạo quân kia luôn một mực ở trên người mình dao động, nhắm mắt làm ngơ, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, chợp mắt một chút.
Khóe miệng Long Ngự Tà khẽ nhếch, tươi cười tà mị khó lường, ánh mắt âm hàn tà lạnh bắt đầu từ khi nhìn thấy Tống Vãn Ca tối nay, thì hình như chưa từng rời khỏi người nàng.
Hắn phát hiện cô gái nhỏ này bất kể lúc nào, bất kể mặc trang phục ra sao, cũng xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta hít thở không thông, hắn nhìn, nhìn lại nhìn, không muốn cũng không nguyện chuyển dời tầm mắt, chỉ có thể cam nguyện để chính mình trầm luân trong đó.
Xuyên thấu qua kiệu rồng, ngẩng đầu nhìn trăng tròn sáng ngời, lại nhìn Tống Vãn Ca con ngươi ươn ướt đang nhắm hờ, lông mi đen dài buông xuống, như bóng của bươm bướm dường như nhàn nhạt, môi cánh hoa trơn bóng dưới ánh trăng lộng lẫy mê người, thấy vậy Long Ngự Tà trong lòng rung mạnh.
Hắn biết chính mình đối với cô gái nhỏ trước mắt này thật khác với những nữ tử khác trong hậu cung. Hắn sẽ vì nàng đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-hoang-du-lanh-phi/1886631/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.