Vẫn bộ váy phụ dâu trắng từ sáng vẫn chưa thay, Thanh Hà mệt mỏi dựavào tường chờ điện thoại. Đã hần mười tiếng trôi qua mà cái người dấumặt kia vẫn chưa hề gọi lại. Báo cảnh sát thì cũng phải chờ mười haitiếng sau thời gian mất tích thì báo được. Thôi thì lại ngồi chờ điệnthoại chứ giờ cô biết phải làm sao nữa. Chuyện Quỳnh Thư mất tích chỉmình cô và Dương biết, cô không dám gọi cho bố mẹ Thư vì sợ họ sẽ đổbệnh. Cô biết Quỳnh Thư là một người thẳng tính, tính lại trẻ con. Vìthế mà từ trước đến giờ cô chỉ tạo sự thân thiện mà chưa làm điều gì cólỗi với ai.
Dương nhìn Thanh Hà bơ phờmà lo lắng chả kém. Mọi chi tiết dường như cứ đi vào ngõ cụt khiến anhkhông thể suy luận được điều gì. Cách giải quyết duy nhất chỉ có thể làngồi chờ chiếc điện thoại này mà thôi.
"Tít tít tít" tiếng điện thoại cuối cùng cũng được reo lên. Nhưng lại là một số điện thoại khác. Thấy thế Hoàng Dương túm lấy cái điện thoại rồinhét vào một con chíp kết nối rồi mới để cô nghe.
-Alo, tôi Thanh Hà đây.
-Chào bà chị, đã bình tĩnh rồi ư?
-Có gì thì nói luôn đi. Thanh Hà cố tỏ ra bình tĩnh để nói chuyện với người lạ mặt này.
-Chị gái yên tâm, Quỳnh Thư vẫn khỏe mạnh lắm. Thôi thì để tôi nói nhanh gọn nhẹ. Quỳnh Thư đang ở chỗ tôi, muốn chuộc lại nó thì sáng ngày mốt phải có đủ năm trăm triệu mang đến chỗ XXX.. và tôi nhắc cho chị hay, đừngcó báo cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-gia-kho-tinh-em-yeu-chi/2431231/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.