Hoàng Phong bỗng đập mạnh tay vào bàn, đôi mắt anh lóe lên những tia tức giận.
-Khốn khiếp.
-Chú, bình tĩnh đi. Cháu mới nghe cũng ức chế lắm nhưng cũng phải bình tĩnh để đến hỏi ý kiến chú. Vậy mà...
Thiên Quốc thở dài nhìn Hoàng Phong. Biểu hiện này cũng đúng thôi. Khi anhnghe xong anh cũng sôi máu như vậy mà. Chung quy lại tất cả chỉ tại lãogià khốn khiếp. Bắt anh đi du học để về quản lí cái công ty ấy ư. Nựccười.
Ông ta nghĩ mình là ai. Một con người lúc nào cũngchỉ biết đến tiền và tiền. Đối với ông ta tiền là tất cả, ngay cảanh-con trai lão cũng chỉ là công cụ kiếm tiền cho lão.
-Chiều nay chú sẽ nói chuyện lại với ông ta.Hoàng phong nghiêm túc nhìn vào tấm ảnh để trên bàn.
----------------
Sau khi bước vào phòng, Thùy Linh cảm thấy mình chả có một chút sinh lựcnào mà làm việc. Cầm điện thoại cô đi thẳng ra ngoài. Năm phút rồi mườiphút... đến một tiếng sau đó mọi người vẫn chưa thấy Thùy Linh quay lại . Thường ngày cô là một loa phát thanh cho mọi người nghe, đôi lúc cônói nhiều đến mức nhức óc nhưng thật sự hôm nay thiếu bóng cô mà thật sự ai cũng thấy nhớ. Thấy vậy Ngọc Dương liền chạy một mạch đến tìm HoàngPhong hỏi xem tung tíc cô ở đâu.
-Trưởng phòng. Ngọc Dương không thèm gõ cửa mà đẩy thẳng vào.
-Này Ngọc Dương tại sao cô vào phòng tôi mà không gõ cửa hả?
-Dạ em xin lỗi, em chỉ muốn hỏi xem có chị Thùy Linh ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-gia-kho-tinh-em-yeu-chi/2431211/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.