Bốn con người dựa vào nhau đứng ở cửa quán với vẻ chán nản. Nhưng họkhông ngờ rằng, mọi người đi qua đường cứ tưởng họ là dàn diễn viên được chủ quán mời về làm người mẫu quảng bá lẩu Đà Lạt này ,nên ai ai đi qua cũng ngước nhìn với đôi mắt đèn xe tăng mồm đĩa hát và kèm theo đó lànhững ánh đèn flas nhí nháy .Thấy hình bóng của người thầy vĩ đại bướcra mà bọn họ không cầm nổi lòng suýt nữa ôm nhau ngã. Tiếc đứt ruột vớihai triệu rưỡi rưỡi bỏ ra hoang phí ,cộng thêm hai triệu nợ cùng lãisuất hai mươi phần trăm khiến thầy buồn trong lòng mà vẫn cố vui rangoài.
-Các em à, lần sau không được như thế nhé...blu bloa ...cả cô nữa tôi không hiểu cô là giáo viên kiểu gìmà rủ rê học sinh đi uống bia ăn lẩu vậy?? Người thầy vĩ đại lại cất bài ca không quên giáo huấn cho bốn bạn trẻ khiến cho bốn bạn ai ai cũngđầu tắt mặt tối. Sau khi giáo huấn được mười phút thì tiếng điện thoạicủa Quốc và thầy đều vang lên dữ dội. Cầm chiếc điện thoại hai ngườicùng bắt máy.
-Alo...
Bước ra khỏi hàng Quốc cầm máy đi về phía bên trái, thầy giáo thì lại chạyra chỗ bên phải, cả hai người đều tập trung lắng nghe cuộc điện thoại từ đầu dây bên kia. Ba con người còn lại đứng giữa ngơ ngác đưa mắt nhìntừ bên phải sang bên trái rồi từ bên trái sang bên phải để xem xét tìnhhình. Thêm mười phút trôi qua mà hai bên chưa có ý định dừng cuộc tròchuyện. Hai con người hai phong thái khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-gia-kho-tinh-em-yeu-chi/2431208/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.