Tông Hàng thức dậy sớm, sửa soạn xong xuôi rồi chuẩn bị xuống tầng ăn sáng, đang định mở cửa bỗng trông thấy cạnh cửa có tờ giấy. 
Chắc là ai đó nhét vào qua khe cửa. 
Nhặt lên xem, nội dung chỉ vẻn vẹn hai chữ. 
“Đi đây”. 
Mặt sau là một dãy số điện thoại, ký tên Tỉnh Tụ. 
Đi rồi à? 
Trong lòng Tông Hàng hụt hẫng, vô thức ngoảnh đầu, mặc dù từ góc độ này, hắn chỉ có thể nhìn thấy ban công phòng mình. 
Hôm trước cô từng bảo là sắp đi, còn tặng hắn một quyển sách, khi hắn đang nghiền ngẫm xem nên tặng lại quà gì thì khách của cô nàng lại quay về, làm hắn tưởng còn nhiều thời gian, chuyện tặng quà đáp lễ chưa phải vội. 
Vậy mà lại đột ngột thế này. 
Hắn nhìn chằm chằm dãy số. 
Đây là số điện thoại di động: Việc sử dụng di động vẫn chưa phổ biến ở Campuchia, hầu hết đều chỉ có chín chữ số, hơn nữa ba chữ số đầu tiên là của công ty, rất dễ nhớ. 
Huống cho số của Tỉnh Tụ vô cùng dễ đọc dễ thuộc. 
Để lại giấy nhắn thế này, hẳn là có ý về sau thường xuyên liên lạc. 
Theo lý mà nói, hắn không nên giữ mối liên hệ này, nhưng ai bảo hắn còn chưa tặng quà lại cho người ta chứ? Hắn không thích nợ người khác thứ gì, cứ cảm thấy như thể mình đang chiếm lợi của họ, cứ lấn cấn trong lòng. 
Lấy di động ra, Tông Hàng định gọi cho Tỉnh Tụ hỏi han đôi câu, nhưng nhấn được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058448/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.