Tông Hàng ngồi trong góc nhà cả một đêm.
Căn nhà này dựng trên mặt nước, sàn nhà dùng ván gỗ đóng đinh lại, rất nhiều chỗ chắp ghép cẩu thả, xuyên qua những khe hở hoặc lớn hoặc nhỏ ấy, có thể nhìn thấy mặt nước đen bóng bên dưới.
Mưa rơi tới nửa đêm, hình như mực nước lại dâng lên, lúc trời tang tảng sáng, hắn nhổ một bãi nước bọt vào kẽ hở trước mặt.
Nước bọt có lẫn máu, vừa dính vừa nhớt, mang theo mùi vị khó ngửi ngấm ở trong miệng cả một đêm, lọt trúng qua khe hở, dập dềnh trên mặt nước bên dưới, cũng không tan đi mà nổi lềnh bềnh thành một cái đinh trong mắt, như thể muốn đặc biệt chọc hắn mắc ói.
Hắn thử đảo lưỡi ra sau, vừa cử động đã đau đến xuýt xoa, mặt nhăn rúm lại.
Kỳ thực không cần liếm hắn cũng biết chỗ đó đã thiếu bớt răng, nhiều thêm khoảng trống ứ máu.
Hôm qua, khi nhìn thấy ông già họ Mã, mới đầu hắn còn phẫn nộ nhưng sau khi bình tĩnh lại thì bỗng mừng như điên.
Nhầm to rồi, bắt nhầm người rồi, ba hắn không sao cả, cả nhà đều không có chuyện gì. Mình cũng thật hồ đồ: Hôm qua, Tông Tất Thắng còn gọi điện cho hắn từ trong nước kia mà, thù này lớn đến dường nào mà phải trả bằng bắt cóc xuyên quốc gia chứ.
Tông Hàng nhanh chóng siết chặt nắm đấm, nện thình thình lên ván cửa, đập vào vách tường, gào to: “Có ai không? Hiểu lầm rồi, ai đó nghe tôi nói cái đã!”
Những kẻ bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058444/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.