Tông Hàng đẩy cửa ra ngoài.
Chân hắn hơi run rẩy, bàn tay cầm súng đẫm mồ hôi, trong lòng không khỏi tự động viên bản thân: Không được hoảng sợ, người ta với mày chẳng thân chẳng quen mà còn dám mạo hiểm vì mày, mày cũng không thể hèn nhát được.
Di chuyển từng bước, Tông Hàng làm theo lời Đinh Thích, ngồi xuống sân phơi rồi co hai chân lên, gắng hết sức cách xa mép nước.
Mưa vẫn đang rơi, trong bóng đêm, màu nước hồ lớn trầm tối, lại khiến nền trời nổi bật lên sắc nhạt. Bên phải có một đống đen thui, nom như một người đang ngồi xổm canh giữ – lúc mới thấy, Tông Hàng suýt hét lên, may thay nhanh chóng nhận ra đó chỉ là tán cây nhô lên khỏi mặt hồ.
Căn nhà thuyền này giống như một hòn đảo cô độc bị bao quanh bởi nước, bốn bề không có lấy một tiếng động, chung quanh cũng chẳng có hộ gia đình nào sinh sống, người của Tố Xai sẽ ẩn nấp ở đâu đây?
Chẳng lẽ…dưới nước?
Ý nghĩ này khiến Tông Hàng dựng tóc gáy: Gần đây bọn buôn ma túy đều cao cấp vậy à? Còn điều động cả người nhái đến tóm hắn? Hiện đang lặn dưới nước?
Sống lưng Tông Hàng lạnh toát, gió thổi cỏ lay một chút thôi cũng sợ hết hồn, để chắc ăn, hắn nâng súng lên, nòng súng hướng về mặt nước, lại giơ tay phải làm vài lần động tác dấu tay mà Đinh Thích đã dạy cho.
Hắn cảm thấy thế này gọi là mềm rắn đủ cả: Tôi sẵn lòng kết bạn với anh, hai bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058427/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.