Gần đến giờ đi làm, Tông Hàng mới biết cái món “hóa trang” của Tỉnh Tụ chỉ có hai chiêu.
Thứ nhất là kẻ mắt.
Đàn ông đàn ang, kẻ mắt cái quái gì! Tông Hàng kịch liệt bài xích, nhưng Tỉnh Tụ đã đồng ý với hắn kẻ một bên trước xem sao, nếu không hiệu quả thì lau đi.
Vẽ xong một bên, Tỉnh Tụ lấy gương trang điểm ra cho hắn xem hiệu quả: “Cậu nói xem có gì mà phải để ý thế chứ, giờ là lúc cần đẹp trai à, chỉ cần người khác không nhận ra cậu là được, xấu với bóng với gái tính quan trọng gì.”
Trang điểm nửa mặt, so hai bên trái phải, thật đúng là không thể không phục: đường kẻ mắt kia trong lả lơi lại điểm thêm quyến rũ, thay đổi đi ánh mắt, cũng thay đổi cả khí chất.
Thứ hai là vẽ sẹo.
Vẽ ở một bên má, dụng cụ cũng rất đơn giản: dung dịch kết tủa, kem nền, phấn mắt các màu, bút kẻ mày, cọ trang điểm, son môi.
Vẽ xong, một vết sẹo dữ tợn xuất hiện, bên cạnh còn có một vết bầm xanh tím, nhìn lướt qua chẳng khác gì Thanh Diện Thú Dương Chí (*).
(*) Dương Chí là một trong 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc trong tiểu thuyết Thủy Hử, có biệt hiệu là Thanh Diện thú (thú mặt xanh) do ông có một vết bớt màu xanh trên mặt.
Thế này thật đúng là…ba mẹ có đứng ngay trước mặt cũng khó nhận ra.
Tông Hàng hít vào một hơi khí lạnh: “Cô còn biết hóa trang chuyên nghiệp?”
Tỉnh Tụ cười: “So
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058397/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.