Màn đêm buông xuống.
Đinh Ngọc Điệp tựa người trên tảng đá, tay cầm ống nhòm bỏ túi nhìn được trong đêm, nhìn con thuyền công vụ đang đậu phía xa kia, thỉnh thoảng lại liếc qua định vị chia sẻ trên màn hình điện thoại đặt bên cạnh: cái chấm màu cam kia là vị trí Dịch Táp, đang từ từ lại gần hắn.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân, Đinh Ngọc Điệp chẳng buồn quay đầu lại, bấm tắt điện thoại: “Tới rồi?”
Dịch Táp vứt túi lớn túi nhỏ sang một bên, ngồi phệt xuống mặt đất, đưa tay lên quạt gió, lại nhấc chân đá đá Ô Quỷ: “Đi đi, xuống nước chơi đi.”
Có vẻ như vụ điện giật vẫn còn để lại bóng ma trong lòng Ô Quỷ, nó sống chết không chịu xuống.
Dịch Táp hỏi Đinh Ngọc Điệp: “Tình hình hiện giờ là thế nào?”
“Người phụ nữ kia, cái mụ bọc kín mít ấy, rời khỏi thuyền rồi.”
“Đi đâu?”
“Không biết, rời thuyền cái là xuống nước, anh sao biết đi đâu được, hồ Bà Dương thông với Trường Giang, anh mà đuổi theo cô ta thì lấy ai theo dõi thuyền.”
Hắn thắc mắc: “Sao em hứng thú với cái thuyền này thế?”
Trọng điểm là người phụ nữ kia có phải là ma nước hay không mà sao lại có bản lĩnh ma nước như thế, chẳng lẽ là một chủng loại mới gây trồng được? Tới để đoạt bát cơm?
Đinh Ngọc Điệp chẳng hề mong số lượng ma nước tăng lên chút nào.
Dịch Táp hỏi một đằng đáp một nẻo: “Đã thấy có những ai trên thuyền rồi? Mấy người?”
“Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058365/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.