Có điều việc này một người không thể làm được, cần phải phối hợp.
Dịch Táp nói kế hoạch hành động với Tông Hàng: “Đợi lại nữa bầy ngao sò trở ra, chúng ta sẽ dẫn dụ chúng tới đây, cậu đánh chúng nó, tôi bắt bỏ vào hồ, cậu làm được hông?”
Tông Hàng gật đầu lia lịa: “Được, tôi làm được.”
Hắn đầy lòng nhiệt huyết, chỉ mong có cơ hội để thể hiện.
Dịch Táp nhìn hắn hồ nghi: “Cậu nghĩ cho thật kỹ đi.”
Thái độ tích cực đương nhiên là tốt, nhưng nói như rồng leo, làm như mèo mửa thì tất nhiên là chẳng ra sao rồi, làm việc cần phải dựa vào thực lực chứ không phải dựa vào khẩu hiệu và nhiệt tình.
Dịch Táp tính toán phương hướng vị trí, đục mười mấy cái rãnh dốc lên phần giữa và phần dưới của vách tường đá kia, lại dẫn Tông Hàng dời thật nhiều măng đá qua, chặn một vài cửa động, phòng ngừa bầy ngao sò tấn công từ nhiều phía, cũng tạm coi như “boong-ke”, giảm thiểu thương tích cho người khi ngao sò nổ.
Sắp xếp ổn thỏa rồi thì ra thủ cạnh vũng bùn đợi, tận dụng mấy phút cuối, bảo Tông Hàng diễn tập thử xem lúc bầy ngao sò tới hắn sẽ đối phó thế nào.
Tông Hàng ban đầu còn ngượng ngùng, sau đó dần có khí thế hơn hẳn, giống như thí sinh thi biểu diễn nghệ thuật muốn để lại cho ban giám khảo một ấn tượng tốt vậy, chiêu nào chiêu nấy đều đầy đủ tinh thần, nín đỏ cả mặt – hắn chưa từng luyện võ nhưng từng xem phim võ hiệp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058350/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.