Tuy trong lời còn một từ “có lẽ” nhưng mắt Đinh Ngọc Điệp vẫn sáng lên: “Thế nào?” 
Thực sự tìm không ra giấy bút, Dịch Táp tháo lưỡi lê trên súng trường ra, vạch hai vết khắc song song lên mặt đất, chia khối đó ra làm ba phần trên, giữa, dưới. 
Sau đó cầm lấy một củ lạc vàng, đặt vào khối dưới cùng: “Chúng ta ở đây.” 
Lại đặt một củ nữa vào khối nằm giữa: “Đây là hồ Bà Dương.” 
Cuối cùng chỉ vào khối trên cùng, vạch một mũi tên theo hướng từ dưới lên trên: “Sau cùng chúng ta phải đi đến đây, đúng không?” 
Đinh Ngọc Điệp trả lời: “Ừ đúng, ai mà chẳng biết.” 
Dịch Táp dựng thẳng ngón tay, chỉ lên đỉnh đẩu: “Thế nên, chúng ta phải đi lên trên đầu.” 
Đinh Ngọc Điệp nhụt chí: “Đùa gì thế, bên trên là trần động mà.” 
Dịch Táp sửa lời hắn: “Là trần động, cũng là tức nhưỡng.” 
Cô một lần nữa vẽ hình, lần này là một động vòm đơn giản, chia động vòm ra làm hai, trên thân đường dọc phân chia vẽ một hình con thoi dựa nghiêng. 
Đinh Ngọc Điệp xem không hiểu, Tông Hàng giải thích cho hắn: “Anh xem nó như hai căn phòng, phòng bên trái là mộ thuyền, hình thoi này là Kobe Maru, bên phải là…nhà xác chúng ta vừa tới để cứu Dịch Táp.” 
Nhìn tương đối có tính hình tượng, nhưng chợt nhớ tới cái “nhà xác” kia, Đinh Ngọc Điệp có phần hoảng hốt. 
Dịch Táp hỏi Đinh Ngọc Điệp: “Anh biết tức nhưỡng là gì rồi đúng không?” 
Đinh Ngọc Điệp gật đầu. 
Tốt, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058339/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.