Buổi tối, Dịch Táp tắm rửa xong đi ra, Tông Hàng lại không thấy đâu.
Không phải lại đi luyện công rồi đấy chứ? Dịch Táp mở cửa sổ ra xem, đây là một khách sạn nằm ngoài mặt đường, bên ngoài là đường phố, không thích hợp. Cô ra khỏi phòng.
Trong hành lang cũng không có, đi thẳng đến cánh cửa ra chiếu nghỉ cầu thang phía cuối hành lang, áp tai lên cửa nghe: Tìm được rồi, ở đây.
Dịch Táp định đẩy cửa đi vào, nghĩ rồi lại đổi ý, cô đi thang máy lên hai tầng, vào cửa chiếu nghỉ, thả nhẹ bước chân, từng bậc từng bậc đi xuống dưới.
Trông thấy rồi, Tông Hàng thở hồng hộc, luyện đến hăng say, lúc thì tung cước, lúc thì ra quyền, thỉnh thoảng còn vụng về phi thân, phi thân xong còn dùng ánh mắt ngầu lòi liếc không khí, giống như mình lợi hại lắm không bằng.
Dịch Táp xuống tới chỗ bậc thang đối diện với hắn, tay khoanh lại, muốn nhìn xem đến bao giờ hắn mới phát hiện ra cô.
Không chờ mất bao lâu, lúc Tông Hàng đang nhảy lên, khóe mắt chợt liếc thấy trong thang lầu “piu” ra một cô gái, sợ đến rú lên “Má ơi”, vừa rơi xuống đã lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã từ cửa chiếu nghỉ vào hành lang.
Sau khi thấy rõ là cô thì lúng túng vẻ ngại ngùng.
Hắn có lòng riêng, muốn thông qua nỗ lực, lấy cần cù bù thông minh mà trở nên “không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì ai nấy đều phải kinh ngạc”, đến khi có thời cơ sẽ cho Dịch Táp xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058323/quyen-3-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.