Chương trước
Chương sau
Xuống đây đã bao lâu rồi?

Tông Hàng cũng không rõ lắm: “Tầm một, hai tiếng gì đó.”

Một, hai tiếng…

Hình như thời gian mỗi lần khóa canh vàng cũng chỉ dài một, hai tiếng: suy cho cùng, một đám rối nước, xuống nước chỉ để cất hay lấy một vài thứ gì đó, thủ tục đi vào tuy rườm rà nhưng một, hai giờ cũng dư dả rồi.

Nếu quá giờ thì sao?

Hẳn sẽ giống như lần ở Lão Gia Miếu, quá giờ, Đinh Ngọc Điệp sẽ tỉnh lại, tỉnh lại rồi khả năng sẽ hết đường xoay xở, không thể ra ngoài.

Dịch Táp vội buông Đinh Ngọc Điệp ra, đồng thời nhắc nhở Tông Hàng: “Theo sát, đừng để tụt lại phía sau.”

Động tác tứ chi Đinh Ngọc Điệp vẫn cứng ngắc như cũ, tốc độ bước lại nhanh hơn rất nhiều một cách rõ ràng, sau khi vào lối đi thì quả thực là chạy như điên. Dịch Táp theo sát phía sau, Tông Hàng bận rộn hơn: vừa chạy vừa hướng ra khắp nơi bấm máy ảnh, tách tách tách tách, không chụp hết cuộn phim nhất định không chịu thua.

Cuối cùng cũng tới cuối lối đi, vách tường đối diện đã lờ mờ khuấy thành vòng xoáy. Không phải nước, là đá mềm ra thành vòng xoáy, giống như máy trộn bê-tông vậy, càng khuấy càng nhanh.

Đinh Ngọc Điệp sải bước một cái, cùng lúc đó áp trán lên bài vị ông tổ, đâm đầu vào trong vòng xoáy, nửa người lập tức bị hút vào.

Dịch Táp hô to: “Tóm lấy anh ấy! Tóm lấy tôi!”

Tông Hàng bị cô làm rối óc: Rốt cuộc là phải tóm Đinh Ngọc Điệp hay tóm cô?

Nhưng thời gian cấp bách, hiển nhiên không kịp đợi câu chỉ thị thứ hai, cũng may người có hai tay, Tông Hàng hạ quyết tâm, xông vọt lên, một tay ôm lấy chân Đinh Ngọc Điệp, một tay ôm eo Dịch Táp.

Sau đó, trước mắt tối sầm, cả người rơi vào vòng xoáy cấp tốc vô cùng vô tận.

Tông Hàng rất muốn ngất đi, ngất rồi sẽ không phải chịu cơn vật vã này nữa, nhưng làm thế nào cũng không ngất được: lúc thì đầu trên thân dưới, lúc thì cơ thể xoắc vặn như cái bánh quai chèo, bên ôm này như muốn tuột ra, bên túm kia lại như sắp lỏng mất, không lúc nào ngừng nghỉ.

Cũng không biết là qua bao lâu, cuối cùng đột nhiên có một cơn sóng nâng mạnh thân thể lên trên, đầu Tông Hàng lập tức nổi lên mặt nước, chóp mũi cũng ngửi thấy mùi bùn tanh trong không khí.

Sắc đêm vẫn đen kịt, bờ kênh trên cao có ánh đèn thăm dò luân phiên chiếu xuống, có người thất thanh kêu lên: “Ra rồi, đằng kia!”

Ra khỏi nước rồi?

Tông Hàng còn chưa kịp hưng phấn, một cơn sóng như búa tạ ập thẳng qua, đập ngay giữa đầu hắn, lực đập mạnh vô cùng, mắt hắn tối sầm lại, hai tay đồng thời lỏng ra, cơ thể trực tiếp bị đánh bay lên không trung lộn một vòng rồi lại ngã xuống, chưa kịp ổn định thân thể đã bị xoáy nước dưới chân mang người xoay mòng mòng mấy vòng, cứ như thiên nga nhỏ múa ba-lê vậy, nhưng phong thái nghệ thuật này còn chưa bày xong, đầu đã lại hướng xuống dưới, trôi gấp về phía hạ du.

Mẹ kiếp, dòng chảy dưới Hồ Khẩu này đáng sợ như vậy? Chưa bao giờ ở dưới nước mà dữ dội hung hiểm đến thế, còn nữa, Dịch Táp đâu? Đinh Ngọc Điệp đâu? Trôi đi đâu rồi?

Tông Hàng uổng công đưa tay quờ quạng lung tung, thân mình cứ như một cái lá vậy, mặc cho dòng nước vần vò xoắn bẻ. Âm thanh trên đầu dần hỗn tạp, như có vô số giọng nói đang hét: “Bọc lấy! Bọc lấy!”

Bọc cái gì? Hắn còn chưa kịp hiểu ra, đầu đã chui vào một cái lưới lớn, may mà lưới đủ bền, mắt lưới cũng đủ dày, thật sự cản được thế trôi của hắn.

Lúc được túi lưới từ từ kéo lên, Tông Hàng phun nước bùn trong miệng ra, yếu ớt cúi đầu nhìn.

Đám Đinh Bàn Lĩnh đang bày sẵn mấy tấm lưới lớn bên lan can mép nước, ước chừng là sợ người lên rồi sẽ bị dòng chảy cuốn đi – chuẩn bị nhiều thêm mấy tấm cho chắc ăn, dẫu mà không may vuột mất tấm thứ nhất thì tiếp sau còn có thể có tấm thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm.

Vậy mà hắn lại là người đầu tiên được kéo lên.

Giữa không trung, hắn trông thấy: Dịch Táp đang cuộn mình, được một tấm lưới bọc lấy, nhấp nhô lên xuống giữa sóng nước; mà Đinh Ngọc Điệp thì còn bị trôi xa hơn Dịch Táp, tứ chi mở rộng, bám lên thân lưới như con nhện, lắc lư đung đưa như thể ngay giây sau sẽ lên trời.

Tông Hàng thở dài nhẹ nhõm.

Cuối cùng… Đều lên được hết rồi.

***

Ba người đi lên, hai người hôn mê, người duy nhất không hôn mê là Tông Hàng thì lại bị thương, tinh thần cũng cực kỳ uể oải, suy xét đến thương thế của hắn và chuyện sau khi ngồi nước cần ngủ say, Đinh Bàn Lĩnh không truy vấn chuyện trong hang canh vàng ngay, làm thế có vẻ sống hơi sai quá.

Bèn dọn dẹp hiện trường trước, thu đội quay về khách sạn nghỉ ngơi. Vừa vặn, muốn in ảnh ra cũng cần thời gian – có ảnh rồi, người cũng được nghỉ đủ rồi, ngồi xuống trò chuyện tỉ mỉ sau cũng không muộn.

Tông Hàng mệt muốn chết, lúc được dẫn đi băng bó vết thương còn suýt nữa ngồi ngủ, sau khi trở về phòng, tắm cũng không tắm, nốc đại hai ngụm canh rượu ba phần nóng ba phần lạnh được đưa tới rồi ngả người ngã xuống giường ngủ luôn.

Hiếm khi nào ngủ say được như thế, trọn giấc không mộng, lúc tỉnh lại mặt trời đã ngả về tây, từng tia sáng ấm áp dịu dàng rọi nghiêng vào phòng.

Tông Hàng còn tưởng là mình chỉ ngủ hết một buổi ban ngày, lúc nhìn biểu thị thời gian trên đồng hồ điện tử mới biết ban ngày thứ hai cũng sắp qua rồi.

Hắn bò dậy đi tắm, thay quần áo sạch rồi ra ngoài: Nhà khách này không lớn lắm, tầng này hẳn đã được nhà họ Đinh bao trọn, có vài người đang xiêu vẹo trên sofa ngoài hành lang đánh bài, nhìn rất quen, đều đã gặp lúc khóa canh vàng, nhưng không biết tên gì.

Mấy người thì lại biết hắn cả, một người tóc nhuộm vàng trong số đó dẩu môi về phía gian phòng cạnh phòng hắn: “Phòng Dịch Táp còn chưa thấy có động tĩnh gì.”

Lại ra hiệu về phía một gian chếch phía đối diện: “Đinh Ngọc Điệp tỉnh rồi, vừa xuống nhà ăn dưới tầng ăn, cậu muốn xuống đó không?”

Không muốn, cũng không đói lắm, Tông Hàng chỉ chỉ phòng Dịch Táp: “Tôi có thể vào xem cô ấy không?”

Tóc Vàng liếc xéo hắn: “Người ta là con gái độc thân, đang ngủ trong phòng, cậu là đàn ông, vào đó làm gì? Lỡ cậu ở trong đó làm chuyện gì xấu thì phải làm sao?”

Lời tuy thô kệch nhưng nói cũng có lý, giữa nam và nữ quả thực nên có chút kiêng kỵ, Tông Hàng hơi lưỡng lự: “Đinh Ngọc Điệp đã đi ăn cơm, tôi cũng đã tắm rửa xong mà Dịch Táp lâu vậy rồi vẫn chưa tỉnh lại, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì.”

Lời này đâm trúng trọng điểm, mấy người đánh bài đều dừng lại.

Tóc Vàng cũng hơi ngờ vực: sau khi đưa người vào phòng, họ thay phiên nhau phụ trách canh giữ ngoài cửa, quả thực chưa vào xem lần nào, tuy xác suất xảy ra chuyện không lớn nhưng nghe Tông Hàng nói vậy, trong lòng cũng thật sự cảm thấy có phần không yên tâm.

Lại nghĩ, gương mặt này trông hiền khô, chắc không đến mức làm gì phi pháp, hơn nữa, ngoài cửa nhiều người canh như vậy, có phạm tội cũng không chọn trường hợp này.

Bèn ném thẻ mở cửa phòng cho hắn: “Cậu vào đi, thật sự có chuyện gì phải nhanh chóng báo cho chúng tôi đấy.”

Tông Hàng nói cảm ơn rồi mở cửa vào phòng.

Trong phòng không tối lắm, rèm cửa cũng giống bên hắn, kéo rất qua loa, ánh nắng mềm mại ngả đỏ rắc khắp phòng, Dịch Táp vẫn đang ngủ, cuộn mình nằm nghiêng trên giường, quần áo bẩn trên người đều đã bị ủ khô.

Chắc vì là nữ, thể chất yếu hơn nên phải nghỉ ngơi lâu hơn.

Tông Hàng khoanh chân ngồi xuống thảm trải sàn, hai tay gác lên mép giường, nhìn cô không dời mắt.

Hình như Dịch Táp ngủ không yên ổn lắm.

Lông mi cô không ngừng rung lên, thỉnh thoảng hơi thở lại đột ngột gấp gáp, dưới mí mắt đóng chặt, tròng mắt như đang liên tục chuyển động.

Là đang mơ à?

***

Lúc rời khỏi hang canh vàng, Dịch Táp đã cố ý một lần nữa ôm lấy Đinh Ngọc Điệp, dù sao lúc xuống nước cũng đã trải qua một lần, trong đầu nhận được thêm chút tin tức vụn vặt – cô muốn bắt chước làm lại một lần nữa.

Quả nhiên, đợi cho hỗn độn ban đầu qua đi, hình ảnh lại xuất hiện.

Lần này là ở một tầng hầm mờ tối.

Trong hầm có nam có nữ, quần áo đều gọn gàng, cả người cao thấp đều tỏa ra khí chất tinh anh thành phố lớn, trang phục này hợp với khung cảnh ngồi trong phòng làm việc hiện đại tầm nhìn thoáng đãng, tay trái máy tính tay phải điện thoại hơn – hiện giờ lại ngồi trên ghế nhỏ kém chất lượng, trong tay cầm sổ hoặc bút máy, tìm không thấy bất kỳ thiết bị điện tử nào, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng.

Một người phụ nữ tóc ngắn ngang tai trông có vẻ già giặn, hành sự đáng ra cũng phải lão luyện như vậy, lại do dự không dám chắc chắn, ấp úng: “Tôi cho rằng, còn rất nhiều nhân tố không xác định.”

Người đàn ông mặc com-lê bên cạnh chị ta cười nhạt: “Không xác định? Cô xem thử xem tình thế bên ngoài hiện giờ đang thế nào, chúng ta còn có lựa chọn sao? Nếu không phải phát hiện ra bí mật đằng sau mâm luân hồi thì đến cơ hội này cũng không có.”

Người phụ nữ tóc ngắn cắn môi không nói.

Một ông già tóc hoa râm hắng giọng: “Hiện giờ không phải lúc lựa chọn mà là thảo luận thực hiện và thực hiện như thế nào, bên phòng thí nghiệm tiến triển đến đâu rồi?”

Một người đàn ông đeo kính dáng vẻ nhã nhặn vội tiếp lời: “Số liệu thí nghiệm không quá lý tưởng, trước mắt, kỹ thuật của chúng ta có thể cứu được thương bệnh chết trong vòng sáu tiếng, nếu sử dụng thứ vật chất mới lấy ra từ tức nhưỡng thì người đã chết trong vòng hai mươi tư tiếng đều có hi vọng cứu về, có điều hoạt tính của tức nhưỡng rất khó khống chế, tỉ lệ biến dị thành quái thai rất cao…”

Ông già ngắt lời anh ta: “Tôi không hỏi cái này, tôi hỏi chương trình chiết cành.”

Ơ, họ cũng gọi là “chiết cành” à.

Người đàn ông kia trả lời: “Đưa tế bào sinh dưỡng vào hoặc ít hoặc nhiều đều có chút phản ứng bài xích, giống như truyền máu phải có nhóm máu tương xứng vậy, cái này không cách nào loại trừ được.”

Ông già nhíu mày, giọng điệu gượng gạo: “Phải tăng tốc độ lên, thời gian không còn nhiều lắm, trong tình thế tan tác mọi mặt thế này, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Tuy chiến tuyến kéo rất dài nhưng chỉ cần tạo ra được con thuyền Noah là chúng ta đều có thể bình yên vượt qua.”

Mâm luân hồi? Chính là đồng hồ luân hồi trong miệng Dịch Bảo Toàn sao?

Tinh thần Dịch Táp bừng tỉnh, lại đứng trước bức tường màu xi măng phong cách lạnh lẽo kia, trên tường treo một chiếc đồng hồ thiết kế hiện đại, mặt đồng hồ là mâm thái cực âm dương đầu cuối tương xứng ôm trọn lấy nhau, kim chỉ giờ là hình chữ S chính giữa mặt đồng hồ.

Xưa nay có rất nhiều cách nói về thái cực đồ.

Nó bao hàm mọi nguyên lý và quy luật tự nhiên của vạn vật vạn sự, biểu tượng cho sự cân bằng, đối xứng và hài hòa của biến động.

Không ai nói rõ được khởi nguyên của nó, có người cho rằng nó bắt nguồn từ thời nguyên thủy; có người cho rằng nó là món quà người ngoài hành tinh tặng cho người Trái Đất; còn có người cho rằng, trước nền văn minh của con người hiện tại còn có một nền văn minh trước và trước nữa, thái cực đồ là tín vật lưu lại của nền văn minh bị hủy diệt khi xưa, từ chốn u minh mời gọi con người tới khám phá một bí mật nào đó…

Sẽ là bí mật gì đây?

Đầu cuối ôm trọn lấy nhau, vòng đi vòng lại.

Cây tiến hóa sẽ không mãi mãi xanh tươi, vật cực tất phản, qua cơn bĩ cực đến tuần thái lai, đầu cuối của tiến hóa có lẽ là thoái hóa, sau khi thoái hóa rồi thì sao? Có khi nào sẽ là một vòng tiến hóa mới không? Một lần nữa luân hồi?

Vũ trụ sinh ra như thế nào? Các nhà khoa học nói là giãn nở hình thành nên sau vụ nổ của một điểm kỳ dị nóng bỏng có mật độ vật chất và và độ cong không – thời gian vô cùng.

Dịch Táp mở bừng mắt.

Là thế hệ loài người trước ư? Họ cũng từng trải qua thời kỳ ăn lông ở lỗ, đốt rừng làm rẫy, cách mạng nông nghiệp, cách mạng công nghiệp, từng trải qua thời kỳ “Không phải lông vũ mà bay, Không có mặt vẫn thấy mặt, hay chăng”, từng trải qua thời kỳ khoa học kỹ thuật tăng vọt, rồi sau đó thì nghênh đón khốn cảnh tan tác mọi mặt.

Hầm đất trôi nổi là con thuyền Noah họ tạo cho mình khi tới đường cùng?

***

Tông Hàng bị Dịch Táp đột ngột tỉnh dậy dọa cho hết hồn, thấy sắc mặt cô không ổn, còn sợ cô bị bóng đè: “Cô tỉnh rồi? Có phải vừa nãy gặp ác mộng không?”

Tim Dịch Táp đập dồn dập, cảm thấy mình chỉ còn cách vài bước nữa thôi là giải mã được rồi, một tiếng trống hăng hái tăng thêm – cũng không có tâm trạng gì tán gẫu với hắn, ánh mắt lướt quanh phòng một vòng, đậu xuống máy tính trang bị sẵn của nhà khách, nhanh chóng xoay người đứng dậy, giày cũng không buồn đi, chạy thẳng tới đó ngồi xuống.

Tông Hàng cũng đi theo, vẻ mặt thắc mắc nhìn cô khởi động máy tính, mở trang tìm kiếm: “Cô muốn tìm gì à?”

Dịch Táp ừ một tiếng, ngón tay ngừng trên bàn phím một hồi rồi quyết đoán nhập mấy chữ “loài người, tuyệt chủng” vào.

Nếu quả thật là có thế hệ loài người trước thì hẳn họ cũng có thất tình lục dục, cũng ăn ngũ cốc hoa màu, cũng gặp cảnh khốn khó.

Tông Hàng càng thêm hồ đồ, sao xuống Hồ Khẩu một hồi lại quan tâm tới chủ đề loài người tuyệt chủng vĩ mô thế này?

Sợ hỏi tiếp cô sẽ chê phiền, đành tạm yên lặng xem chừng trước đã.

Tốc độ mạng khá tốt, kết quả tìm kiếm nhanh chóng hiện ra.

——Sao chổi va chạm với Trái Đất.

Có thể, các thiên thể trong vũ trụ va tới chạm lui, đúng là rất nguy hiểm.

——Virus zombie, khủng hoảng sinh hóa.

Cũng có thể, có rất nhiều bộ phim tai họa từng làm về đề tài này.

——Người ngoài hành tinh xâm lược, chiến tranh giữa các vì sao.

Hình như cũng không thể loại trừ khả năng này.

——Trí tuệ nhân tạo.

Đây là cái gì?

Dịch Táp kéo xuống, còn là lời của một nhà khoa học nổi tiếng nữa.

Tông Hàng bên cạnh ồ lên một tiếng: “Hawking à, ông ấy nổi tiếng lắm đấy, tôi cũng biết ông ấy… Ý tôi là người còn sống ấy.”

Số nhà khoa học Tông Hàng biết đếm trên đầu ngón tay vẫn còn dư thừa, đa số đều là người đã mất, Einstein rồi Marie Curie gì đó, quả thực là rất hiếm có người còn sống. (*)

(*) Vĩ Ngư viết truyện này năm 2017, khi đó, Stephen Hawking vẫn còn tại thế.

Dịch Táp không nói gì, danh tiếng của Hawking cô cũng từng nghe đến.

Kiểu bài báo phổ cập khoa học này ít nhiều đều có phần khó hiểu, Dịch Táp xem từng đoạn từng đoạn.

“Có khả năng loài người cuối cùng sẽ bị diệt bởi trí tuệ nhân tạo…”

“Trí tuệ nhân tạo là chủng trí tuệ mạnh nhất từ trước tới nay trên Trái Đất, chúng không cần ngủ nghỉ, tiến hóa theo từng giây, cách thức suy nghĩ và tốc độ tư duy của chúng đều là những thứ loài người không thể vượt qua được, trên con đường tiến hóa này, loài người sẽ bị bỏ xa phía sau.”

“Có nhà khoa học trường phái bảo thủ từng dự đoán, đến năm 2040, trí tuệ nhân tạo có thể đạt tới trình độ ngang bằng với chỉ số IQ của con người, sau đó dẫn đến sự bùng nổ về trí lực…”

Tông Hàng không kìm được: “Năm 2040? Lúc đó tôi vẫn còn sống đấy, sẽ bị trí tuệ nhân tạo thay thế sao? Mấy nhà khoa học này chỉ thích dọa người.”

Hắn nhìn sắc mặt Dịch Táp, thấy cô không có ý phản đối, chỉ một mực di chuột, đành tự mình xem, miệng lẩm bẩm thành tiếng.

“Bài báo này không phải do Hawking viết, chỉ trích dẫn quan điểm của ông ấy, chỉ là một lời cảnh báo chứ chưa có gì chắc chắn.”

“Robot quét rác có được coi là trí tuệ nhân tạo không? Nhà tôi có đấy, quét sạch lắm, mấy năm nay, AI máy tính phát triển nhanh thật…”

Dịch Táp chợt ngắt lời hắn: “Cậu còn nhớ bức vẽ của Khương Xạ Hộ không? Vẽ một người bị mở sọ ra ấy?”

Có chứ, Tông Hàng gật đầu, hình ảnh quái dị như vậy, muốn không nhớ cũng khó.

“Có thấy giống trí tuệ nhân tạo không? Không phải cậu cũng nói là giống mô phỏng người thật, bên ngoài là hình người nhưng trong não thì hoàn toàn khác hẳn sao.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.