Tông Hàng núp giữa khung căng lều và máy phát điện, vừa đưa tay xoa xoa cẳng chân tê mỏi vì ngồi xổm, vừa dỏng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.
Có thể đi ra được chưa? Xe đã dừng lâu lắm rồi, lỡ lát nữa có người lên dỡ đồ chạm trúng mặt hắn thì sao, vậy thì mọi nỗ lực trước đó của hắn chẳng phải sẽ uổng phí hết à.
Không sai, muốn làm “quân đánh úp” thì phải thực sự ẩn hình, ngay cả Đinh Ngọc Điệp cũng không được “trông thấy” sự hiện hữu của hắn, hoặc là Đinh Ngọc Điệp phải tận mắt chứng kiến hắn rời đi, bị vứt bỏ, không bám theo được nữa.
Hai người vắt hết óc một lần nữa trù tính, còn phải nghĩ ra cả vở kịch ngoài mặt. Trong tưởng tượng của Tông Hàng, hắn sẽ như trong phim ảnh, tạm nấp dưới gầm xe trước, chờ xe lăn bánh rồi mới muôn phần gian khó nhưng vô cùng tiêu sái mà trèo vào thùng xe tải chở quân nhu náu mình.
Nhưng Đinh Ngọc Điệp lại hoàn thành nhiệm vụ trì hoãn quá mức xuất sắc: Tông Hàng ôm đống lương khô lật mình bò vào thùng xe, chui vào giữa những món đồ đắp vải bạt, chọn một vị trí vừa ấm vừa cản được gió, kéo một tấm đệm chống thấm ra bọc lấy thân mình, co ro chờ một lúc lâu, xe mới lăn bánh.
Sau đó thì nghiêng ngả lắc lư nghe tiếng tuyết rơi gió thổi cả một đường, giữa chừng xe dừng lại mấy lần đều là để đi tiểu. Lúc này Tông Hàng mới ngộ ra lý do vì sao Đinh Ngọc Điệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/2782996/quyen-4-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.