Chương trước
Chương sau
Đại tỷ giống như không nghe được Sick cùng Nanaimo nói chuyện với nhau, nàng vẫn nói: "Vốn hắn rất lương thiện, trọng nghĩa! Lúc còn học đại học, chúng ta luôn bênh vực kẻ yếu thế. Đúng là rất vất vả, chúng ta chống lại lưu manh địa phương, quan chức chính phủ, còn có đại chúng thờ ờ. Nhưng lúc đó hắn vẫn khá có dũng khí, xem như là có lương tri!"

Lúc ban đầu, Whitney đã từng là một người không sợ cường quyền, không lợi dụng truyền thông, kiên định với lý tưởng của mình.

Sick thuật lại chuyện này cho Nanaimo, Nanaimo nói cho hắn biết: "Bản thân Whitney là đại pháp sư, còn là một trong số ít những tài năng được cho đi du học. Hắn từng xuất bản một cuốn sách kinh điển bàn về tự do ngông luận, còn cường điệu tự do ngôn luận là bất khả xâm phạm. Ở giai tầng cao của xã hội, hình tượng của hắn là người bảo vệ lương tâm xã hội."

"Dựa vào đống huy chương kia để chồng chất lên hình tượng sao?"

"Trước khi có đống huy chương là dựa vào hành động thực tế, bắt đầu có huy chương lại dựa vào miệng."

Đại tỷ nói tiếp: "Chúng ta đã tốn rất nhiều công sức, mới có thể có phát triển từng bước một, chúng ta đã từng bị kẻ có tiền, có thế uy hiếp. Thế nhưng cái này sẽ không đánh bại chúng ta, chúng ta biết rõ chúng ta làm đúng —— cho đến khi chúng ta đụng vào phế tử!

"Những người kia cho hắn thấy tiền sử quan tòa phán sai sự thật, những sai lầm của hệ thống tư pháp trên thế giới, chúng ta đồng ý với bọn họ, quan toà không phải thần, chỉ cần có tử hình sẽ có người bị ngộ sát, cho nên chúng ta phải huỷ bỏ tử hình."

Sick thật không thể liên kết lời đại tỷ cùng với Whitney cái gì lúc này. Hiện tại có xem thế nào thì Whitney cái gì cũng như "Tóm lại chính là ta muốn hủy bỏ tử hình, bất cứ tình huống nào cũng không được phán tử hình."

Đại tỷ nói: "Chúng ta bắt đầu đề xướng huỷ bỏ tử hình, chúng ta phát hiện đây là một hoạt động cấp quốc tế. Rất nhiều nhà lãnh đạo các nước đều ủng hộ huỷ bỏ tử hình. Những quý tộc thượng lưu bấy giờ đã nhìn chúng ta với con mắt khác, bọn họ đều tươi cười, coi chúng ta thành đồng chí.

"Hắn cho rằng đây là minh chứng cho nỗ lực nhiều năm qua của hắn, cho rằng đây là thứ hắn cứng đáng, hắn không chấp nhận chuyện những người kia chỉ ủng hộ hắn vì hắn ủng hộ đồ vật những người kia ủng hộ. Hắn vượt qua biển lớn, bắt tay với những nhân vật tầm cỡ, hắn tiếp xúc với những người đang tham gia các hoạt động cấp quốc tế, hắn gia nhập một tổ chức có lực ảnh hưởng cực lớn với thế giới!"

Hắn đã không còn là nhân vật báo lá cải cũng không thèm ngó. Hắn đã trở thành một bộ phận trong hệ thống vận động thay đổi thế giới.

"Hắn tổ chức toạ đàm, mở triển lãm ảnh, phiên dịch sách ủng hộ phế bỏ tử hình, lấy kinh phí của những người kia để hoạt động, nhưng cố ý lơ đi những bình dân lúc trước ủng hộ hắn đã bắt đầu quay lưng với hắn. Trước kia hắn nói quan chức chính phủ ăn sung mặc sướng là: 『 các ngươi là cặn bã chỉ biết đánh hơi lợi ích. 』.Hiện tại hắn lại nói với người nhà có nạn nhân bị sát hại là: 『 các ngươi là những phần tử thù hận khủng bố cực đoan. 』

"Mỗi lần hắn bị dân chúng mắng, hắn đều nói mình chí công vô tư, cho nên đúng, nhưng hắn vẫn không cách nào buông tha cái danh『 Người vận động thế giới 』, muốn được chấp nhận cũng là một loại dục vọng sao? Người vì chính mình cũng là một loại thỏa mãn?"

Đại tỷ kể về một án điểm của tổ chức phế tử.

Mặc dù bổn quốc cũng rất muốn thực hiện tách biệt tư pháp như nhiều nước khác, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc mặc kệ dân chúng kháng nghị thế nào cũng không thế cải biến phán quyết của tòa án. Thậm chí giả như bạn của quan tòa dùng một bữa cơm nói chuyện phiếm tiện thể thay đổi cách nhìn của quan tòa, làm ảnh hưởng tới phán quyết, cũng không có vấn đề gì. Tiến thêm một bước khống chế với hệ thống đào tạo luật sư, định hướng quan điểm cho người học luật, hoàn toàn tách rời xã hội. Trước hết để cho người ủng hộ phế bỏ tử hình nắm giữ chức vụ cao trong hệ thống tư pháp, sau đó để hắn gây áp lực với những người phản đối, vậy cũng không thể nói gì.

Có ảnh thẩm phán chụp chung với người ủng hộ hủy bỏ tử hình, ai dám khẳng định phán quyết của hắn có bị ảnh hưởng gì không —— rất rõ ràng, hoàn toàn bị ảnh hưởng triệt để rồi.

Quốc gia nào cũng vậy, thẩm phán bình thường đều là người giới thượng lưu, những người leo lên từ tầng dưới chót nếu không phải là số ít,thì sau này cũng quên luôn xuất thân của mình. Thượng lưu thì chơi với thượng lưu, sẽ không ăn cơm nói chuyện phiếm với dân chúng bình thường, cho nên kết quả của việt tách biệt tư pháp chính là tiếng nói của nhân dân biến mất, thay vào đó là quyền quyết định của giới thượng tầng.

Có chiêu bài "vận động xã hội cấp thế giới", lại thêm quan lớn các quốc gia cam kết "Cam đoan đủ thượng lưu" việc hủy bỏ tự hình càng dễ dàng thẩm thấu qua pháp viện. Bởi vì thượng lưu thì bao che nâng đỡ thượng lưu, đặt người đứng về phía dân chúng ở tầng chót, cho nên pháp viện bị thẩm thấu càng cao, tỷ lệ rút được thẩm phán ủng hộ phế bỏ tử hình cũng càng cao.

Thế là có rất nhiều tội phạm giết người, chiếu theo nguyên tắc mở rộng của những người ủng hộ phá bỏ tử hình là "Suy đoán vô tội", "Hiềm nghi nhẹ tội", được miễn chết với một đống lý do lý trí khó lòng tiếp nhận.

Như là đột nhập vào nhà cướp của giết người, chẳng những muốn chiếm của, còn muốn xâm phạm thi thể, Tòa Án Tối Cao phán miễn tử với lý do hành vi gian thi chứng minh hắn (mặc dù có bạn gái hay không) yêu (nạn nhân chỉ là người xa lạ) người bị hại... Không khỏi làm người hoài nghi, nếu không có gian thi, tình tiết vụ án sẽ khác, quan tòa phán cũng sẽ khác?

Đối với tiêu chuẩn "Phạm nhân rất ăn năn hối hận nên cho hắn cơ hội chuộc tội", từ nguyên bản là "Được người nhà nạn nhân tha thứ", biến thành "Được quan tòa tha thứ". Chỉ cần xin lỗi trước mặt quan tòa (hoặc quan tòa đại diện cho người bị hại vì nhiều lý do mà vắng mặt),cho dù vừa mới ra khỏi tòa đã chửi người chết, cũng không có vấn đề gì. Quan toà còn cho rằng như vậy là quá nghiêm khắc, nên chỉ cần người còn sống, cho dù đe dọa muốn giết sạch người sống sót cũng không sao cả, mọi thứ đã có thuốc hối hận. Quan toà cho rằng hắn có thể ăn năn trong tương lai, cho nên muốn dự trù cơ hội cho hắn hối hận. Còn vấn đề đảm bảo tội phạm không thực hiện lời đe dọa trong tương lai? Đó là trách nhiệm xã hội, không phải của quan tòa.

Bởi vì ‘có ý đồ giết người’ là một tình tiết quan trọng trong các án tử, cho nên quan toà thay đổi tiêu chuẩn cơ bản của nó. Chỉ cần có lý do, mặc kệ lý do kia là cái gì, đều sẽ trở thành không có ý đồ giết người. Ví dụ như bởi vì không muốn bị cảnh sát bắt được cho nên cầm súng bắn cảnh sát đầu, đây là vì chống lại lệnh bắt mới giết người, không phải cố ý giết người. Ví dụ như bởi vì lúc cưỡng gian thì người bị hại giãy dụa, thế là ghìm chết người bị hại rổi hủy xác, đây là bởi vì sợ bị phát hiện mới giết người, không phải là cố ý giết người. Ví dụ như... Coi như là bởi vì muốn thử xem cảm giác giết người cho nên giết người, cũng không phải cố ý giết người.

Bởi vì tình tiết trọng đại cũng là yếu tố quan trọng trong phán xử tử hình, cho nên mặc dù tỉ lệ phạm tội không hạ thấp, quốc dân bất an mất ngủ, hung án phát sinh nhiều lần, cho nên bổn quốc giảm bớt rất nhiều "Tình tiết trọng đại".

Bởi vì khả năng nhận thức cũng là một lý do quan trọng phán xử tử hình, cho nên mặc dù đa số tội phạm giết người dù có vạch sẵn kế hoạch, có thể sử dụng công cụ, dụ dỗ người bị hại đến địa điểm không cách nào cầu viện để động thủ, sau đó lại có thể đấu trí với cảnh sát, biết tránh nặng tìm nhẹ trên tòa, những vụ án "Có chướng ngại nhận thức" vẫn tăng. Tinh thần thất thường giống như trên.

Nếu tất cả những phương pháp trên đều không dùng được, buộc phải phán tử hình, Tòa Án Tối Cao còn có thể gây áp lực lên kiểm sát trưởng, lý do là "Các yếu tố nhỏ đủ để thay đổi tình tiết vụ án", lại kéo dài thời gian thẩm tra án. Nói ví dụ, yêu cầu kiểm sát trưởng tra rõ ràng, phạm nhân muốn giết người cướp của trước? Hay là cướp của giết người? Nếu vẫn bị buộc phải phán tử hình, lần sau sẽ yêu cầu kiểm sát trưởng tra rõ ràng, phạm nhân cái gì giết người? Nếu vẫn phải phán tử hình, lại yêu cầu kiểm sát trưởng tra, tang vật trộm đi có giấy chứng nhận không? Rồi yêu cầu kiểm sát trưởng tra rõ ràng, giữa trộm và giết người có "Quan hệ pháp luật" như thế nào...

Dân gian xuất hiện các loại vè."Nhất thẩm tử hình, nhị thẩm giảm bán, tam thẩm chân heo diện tuyến." Chân heo diện tuyến là món ăn ăn sau khi qua đại nạn.

Dù cho xông qua trùng trùng điệp điệp các cửa ải phán tử hình thành công, bởi vì những người ‘Tiên tiến’ trên thế giới muốn bỏ tử hình, một mặt nói tuyệt đối sẽ không tạo áp lực can thiệp nội chính nước khác, một mặt nói không huỷ bỏ tử hình sẽ chèn ép kinh tế, cho nên phạm nhân tội tử hình đều sống bằng tiền thuế của dân ở trong tù.

Đó là thời gian thành công nhất của hội phế tử trong nước. Mặc dù cũng có người phản đối, mà đa số là người dân, nhưng lực ảnh hưởng thì thua xa những người ủng hộ.

Sau đó đã có một vụ án...

Một người nam tử bởi vì tìm không được công việc, muốn đi ăn cơm tù, quyết định phạm tội.

Đây cũng không phải chuyện lạ, thường xuyên có người muốn ăn cơm tù cho nên cố ý phạm tội, trước năm mới thì loại tình huống này nhiều hơn nữa. Bọn họ sẽ đi cướp bóc cửa hàng, cầm dao trên tay, thoạt nhìn giống như là định cắt hoa quả, không có sát khí. Bởi vì mục đích là ăn cơm tù, cũng sẽ không cướp nhiều tiền. Có người cướp được một ít snack và đồ hộp đã thỏa mãn. Có người còn xin lỗi nhân viên trước khi cướp đồ, nhân viên cửa hàng thấy hắn hiền lành như thế, cũng chẳng muốn báo cảnh sát, thế là hắn chỉ có thể tự đi tự thú. Những vụ án này cũng chả có ai đổ máu.

Nhưng là, phạm nhân dùng đồ chơi dụ dỗ một bé trai mười tuổi đến nơi vắng vẻ, sau đó cắt yết hầu bé trai. Một sinh mệnh vô tội đã chết như thế.

Đây chẳng qua là đứa bé trong một gia đình bình thường, người lớn vì nuôi sống trẻ nhỏ mà cố gắng công tác, nó cũng cần thêm thời gian trưởng thành. Đứa nhỏ như thế, không cần phải chịu trách nhiệm với những thống khổ mà phạm nhân chịu đựng, cũng không cần phải phụ trách một mặt bất công của xã hội.

Lúc phạm nhân bị bắt có nói: "Dù sao hiện tại giết một, hai người cũng không bị tử hình, ta ăn cơm tù cả đời là tốt rồi." Loại lý do giết người này, trước khi đoàn thể phế tử du nhập (chủ yếu là trong thành phần thượng lưu),không chỉ văn sở vị văn (*mới nghe lần đầu),căn bản không cách nào tưởng tượng.

Sau khi kết án, quan toà nhận định hắn là bên yếu thế, hắn không có công tác là xã hội, hắn giết đứa nhỏ là có lý do. Thế là không có tử hình, quan toà phán tù chung thân.

Dân chúng trong nước cho rằng, xã hội nghiêng về người bị hại, phải phụ trách sinh mạng đứa bé kia. Mà phụ trách đối với sinh mạng kia, lại là những người đề xướng hủy bỏ tử hình. Bởi vì các tình tiết trong án tử bởi vì phế tự mà vặn vẹo, thế là tất cả tội phạm cũng được hưởng lợi.

Có một án, bốn nam nhân làm nhục một bé trai hai tuổi năm tháng. Sống mũi cậu bé bị đánh gãy, ngón tay vỡ vụn, móng tay tróc ra, bị bỏng thuốc khắp người. Ngoài phần ngực còn có chút da, còn lại đều là màu đen, hồng, tím, lòng bàn chân còn bị đâm thủng. Hung thủ sợ hài tử khóc, dùng đinh sắt nung đỏ trét lên miệng vết thương để trị liệu, lại cho nó hít thuốc phiện, cuối cùng làm đứa bẻ tử vong.

Tòa Án Tối Cao nói: Đứa nhỏ chết vì thuốc phiện, hành vi tra tấn không dẫn đến cái chết nên không tính vào tình tiết xét tử hình. Bởi vì chỉ muốn đứa bé yên tĩnh, cho nên cho nó hút thuốc phiện, đó không phải là cố ý giết người. Sau khi đứa bé chết sáu tiếng đồng hồ, phạm nhân đem nó tới bệnh viện, có thể thấy được bọn hắn có ý muốn cứu người, lương tâm chưa mất. Đây chỉ là tai nạn, mà đã hối hận, đầu lĩnh lãnh án 30 năm tù. Nhưng theo lệ trong nước, thực tế chỉ cần 15 năm là có thể ra tù.

Giết trẻ nhỏ như thế, quấy rối tình dục, xâm hại thân thể càng tung hoành. Sờ vếu 10 giây có thể nói người bị hại chưa có cảm giác cho nên không có phạm tội. Cường ôm cưỡng hôn có thể nói là khác biệt văn hóa, không có ý mạo phạm cho nên không phạm tội. Lúc cưỡng gian người bị hại "Không" kêu đủ to, cho nên xem như lưỡng tình tương duyệt... Khó trách luôn có người lôi phạm nhân ra đánh.

Nạn nhân bị tổn thương mất khứu giác, không cách nào tiếp tục làm đầu bếp, nhưng còn có thể mang thức ăn dọn cái bàn, cho nên không gọi là mất năng lực lao động, không cần bồi thường.

Quan chức cao cấp bộ xây dựng nhận thu hai vạn Âu tệ (đồng tiền mạnh, hai vạn thật là một khoản tiền lớn) của một nhà buôn, bởi vì không có chứng cớ chứng minh hắn trục lợi, cho nên không gọi là thu hối.

Huỷ bỏ tử hình phát triển đến nước này, người được lợi đã không còn là tội phạm giết người.

Sau khi giết người, ngồi tù ba năm rưỡi, ra tù lại giết người, lần này còn không tử hình, Tòa Án Tối Cao có nói: lời người nhà nạn nhân, cùng lời người bị hại, số lượng từ sử dụng là 226 so 1. Mà trong 227 câu có một câu thế này:Quyền lợi người bị hại do kiểm sát trưởng phụ trách.

Trước khi nhân dân phẫn nộ phá phủ thủ tướng, có hai vấn đề lâu năm trong nước.

Một là bị cáo có trợ cấp từ kho bạc nhà nước, cùng với được mời luật sư miễn phí (không có thì chính phủ cũng sẽ cung cấp miễn phí),mà người bị hại thường bị bị cáo cù nhây, cuối cùng không có tiền tiền trả phí tư pháp đành phải "Lựa chọn tha thứ". Tình huống này cứ tiếp diễn, cho đến khi chính phủ vì trấn an dân chúng, miễn nhiệm bộ trưởng bộ tư pháp, người lên thay, mới thay đổi một chút.

Hai là tại trước khi đổi bộ trưởng, quá trình thẩm án, thường bỏ người nhà nạn nhân bên ngoài. Quan toà thậm chí cho rằng cho người nhà nạn nhân lên tiếng còn làm ảnh hưởng quan tòa. Đa số người nhà nạn nhân chỉ có thể thông qua kiểm sát trưởng, có ra toà dự thính cũng chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn bị cáo nói móc nạn nhân, mà không có cơ hội phản bác. Sau khi đổi bộ trưởng, chuyện này mới tạm giải quyết.

Đối với tình huống như vậy chỉ có thể hiểu là, quyền lợi người bị hại luôn ít hơn bị cáo, là vì đoàn thể phế tử đã không chế đơn vị trực thuộc, bọn họ quyết định "thứ tự trước sau ".

Dựa theo cách nói của đoàn thể đó, chỉ khi quốc gia bỏ tử hình mới nghĩ tới vấn đề người bị hại. Tình huống thực tế là, miễn nhiệm các vị ủng hộ bỏ tử hình (mặc dù chỉ là một vị trong đó),quyền lợi người bị hại lập tức tiến bộ.

Đoàn thể phế tử sẽ không nói, mà làm: Vì bảo hộ bị cáo, tất cả người bị hại phải hi sinh. Vì không cho bọn họ "Hãm hại" bị cáo, người bị hại ngoại trừ có thể "Tự nguyện" tha thứ, không hơn.

Sau án cắt yết hầu, nhân dân nổi giận đến độ chính phủ phải ra mặt. Không ra mặt, chức cao khó ngồi. Dám huỷ bỏ tử hình, chắc sẽ có lần đầu tiên miễn nhiệm thủ tướng. Dưới áp lực bài sơn đảo hải, chính phủ bắt đầu một luồng sóng phản đối hủy bỏ tử hình.

Giới thượng lưu ủng hộ hủy bỏ tử thình thì chưa ăn khói lửa nhân gian, người muốn gia nhập giới thượng lưu, cùng dân chúng phản đối huỷ bỏ tử hình, trí thức biết rõ dân chúng khổ sở, một bên ủng hộ tách rời tư pháp có ô dù quốc tế, một bên là khối đại đoàn kết dân tộc,lực ảnh hưởng của song phương được kéo gần, xung đột lại bắt đầu.

Whitney cũng bị công kích, vô số đồng chí phế tử bắt đầu dao động, cầm án cắt yết hầu hỏi hắn: "Chúng ta còn muốn phế tử sao?"

Whitney nhìn xem núi thư hắn thu được, lại nhìn huy chương "tổ chức đặc xá thần thánh", nhìn bằng khen hắn có, nhìn sách viết về hắn. Hắn nghĩ về cảnh tưởng quốc gia của hắn hủy bỏ tử hình, vô số gương mặt hắn chưa thấy qua mỉm cười chúc mừng, hắn nghĩ danh hiệu của hắn xuất hiện khăp nơi, hắn nghĩ những người ủng hộ phế tử trên thế giới chỉ cần nghe tên hắn sẽ coi nhau như huynh đệ. Hắn nghĩ đến các họa sĩ nước ngoài khắc họa hình ảnh cao thượng của hắn....

Sau đó hắn nghĩ đến dân chúng khinh bỉ hắn.

Không, hắn không thể để chuyện đó xảy ra.

Thế là hắn đi ra ngoài, phát biểu với truyền thông: "Bởi vậy, ta chỉ có thể càng cố gắng huỷ bỏ tử hình..."

Đại tỷ khóc nói: "Lúc những người kia nói cho hắn biết, 『 tù chung thân không phải tạm tha 』 cũng trái với nhân quyền, cũng phải huỷ bỏ, hắn không cần nghĩ đã đồng ý rồi. Ta nói cho hắn biết chúng ta vì phòng ngừa có người bị tư pháp ngộ sát mới ủng hộ phế tử đấy, tù chung thân phải là phương án thay thế, nhưng hắn đã không cần biết.

"Lúc những người kia nói Tru Sát Lệnh chỉ là công cụ giết người của chính phủ, cũng nên huỷ bỏ, hắn liền nhảy ra ủng hộ, đến khi Piccolo xuất hiện.

"Hắn rất sợ hãi, hắn nói Piccolo không giống với những kẻ giết người khác, hắn nói Piccolo là ma quỷ chân chính, Piccolo không có khả năng từ bỏ giết người! Nhưng hắn không thể giúp ngành tình báo pháp sư số một chấp hành Tru Sát Lệnh, phản đối Tru Sát Lệnh đã là tâm huyết của hắn, không thể ngừng ở chỗ này!

"Cho nên hắn muốn tìm một bảo tiêu mạnh mà trung thành, hắn đi chợ đêm tìm người môi giới, triệu hồi một Ác Ma! Ta khuyên hắn, ta đã nói với hắn, Ác Ma rất ác độc, bọn họ sẽ không ngừng khuyến dụ chủ nhân phạm tội!

"Thế nhưng mà hắn không nghe ta đấy, ta khuyên hắn nhiều lần lắm, hắn mắng ta là phản đồ. Ác Ma kia đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, hắn nghe theo Ác Ma!

"Bởi vì hắn là người bảo vệ tự do ngôn luận, Quyền Trượng Ánh Sáng mới phái hắn quản lý hệ thống ma thoại, cho rằng hắn sẽ không lạm dụng phần quyền lực này. Nhưng hắn đã không phải người năm đó rồi! Hắn sẽ không lui bước, hắn không thể mất bảo tọa! Ác ma kia nói cho hắn biết, chỉ cần hủy sổ sách, giết kế toán, Quyền Trượng Ánh Sáng sẽ không biết gì. Kế hoạch ngu xuẩn! Ác ma kia mới không quan tâm sự nghiệp của hắn thế nào, nó chỉ muốn nhìn người giết người mà thôi! hắn tin tưởng mình có thể cải biến thế giới, nhưng là thế giới cải biến hắn. hắn, hắn lấy da của ta, cho, cho —— "

Đại tỷ hét lên: "Ngăn cản hắn!"Nàng trầm mặc, ma thoại ngưng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.