Kim đồng hồ chỉ đến số mười bốn, tôi vẫn nhảy xuống không chút do dự.
Mở mắt, tôi không khỏi giật mình.
Tầng năm, nhà của tôi.
Căn nhà không có ai giờ phút này lại đầy mùi thơm của đồ ăn.
Tôi nhìn thấy bố mẹ và một cặp chú dì xa lạ.
"Là tôi mời họ đến đây, bây giờ họ không biết em, em có thể trò chuyện với họ."
Mười ba năm không được gặp họ, tôi gần như đã quên họ trông như thế nào.
Oán hận vẫn còn nhưng không bằng một phần ngàn của tình yêu.
Bọn họ mãi mãi là bố mẹ của tôi.
Tôi chậm rãi đi qua, đột nhiên dừng lại giữa đường: "Chẩm Nguy, tôi thế này trông có nhếch nhác không?"
Chẩm Nguy chỉnh lại bông hồng cài trên tai tôi: "Không có, đẹp lắm."
Dưới bếp bốn người lớn đều đang bận rộn, tôi đoán hai người mà tôi không quen biết là bố mẹ của Chẩm Nguy.
"Chào chú dì."
"Chào cháu." Mẹ tôi chào lại.
"Mẹ..."
Mới gọi thành tiếng, tôi lại cười khổ.
"Chào cô bé."
Tôi sững sờ: "Chào dì."
"Lão Bạch, ông xem cô bé này đáng yêu chưa kìa."
"Đúng vậy, rất đáng yêu."
Tôi thấy bố đeo tạp dề nấu cơm, mẹ ở bên hỗ trợ.
Tôi lặng lẽ cúi đầu, có nhà thật tốt.
"Mau qua ăn cơm thôi!"
Sáu người cùng ngồi vào bàn.
"Cô bé, cháu là bạn gái của Tiểu Chẩm đúng không?"
"Dạ?" Tôi đỏ mặt.
"Đúng vậy thưa dì." Chẩm Nguy dịu dàng nhìn tôi.
Hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dieu-uoc/3354765/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.