Khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi thật sự phải giật mình.
Việc đáng sợ hơn gặp Pháp Hải chính là đi học.
Cố tình bây giờ đang là lúc lên lớp, tôi còn đang ngồi ở hàng đầu tiên.
Chẩm Nguy ngồi ngay cạnh tôi, không biết anh thay đồ lúc nào, trên người hiện mặc chiếc áo len màu trắng nhìn rất giống học sinh.
Tôi trừng mắt: "Sao anh lại đưa tôi đến đây?"
Chẩm Nguy chớp chớp đôi mắt đen láy: "À xin lỗi, trượt tay."
"Trượt tay cái con quỷ!"
"Ừ không đúng, là viết nhầm."
Chẩm Nguy nghiêm túc sửa lại cách dùng chữ.
Hay lắm!
Nếu không phải nể mặt anh là thần, tôi sớm đã cho anh một trận rồi.
"Bây giờ tôi sẽ chọn một người ngẫu nhiên để đặt câu hỏi."
Trên màn hình hiển thị danh sách tên học sinh của giáo viên.
Tại sao phòng học lại tiên tiến như vậy chứ?
Tôi nhìn cuốn sách trong tay mình: "Toán cao cấp? Đây là đại học?"
"Đúng." Chẩm Nguy thản nhiên trả lời.
Nghe vậy, cơn giận của tôi càng tăng lên: "Anh bắt một người mới thi đại học xong đi học toán cao cấp, mấy bài này sao tôi làm được?"
"Chỉ giống toán thời trung học thôi."
"..."
Nói thì nghe hay lắm, nhưng rõ ràng là anh đang xem thường tôi đấy!
Tôi đá anh một cái: "Nhỡ giảng viên mà hỏi tôi, anh phải bày tôi làm đấy!"
"Đừng lo, nhiều người như vậy, không hỏi em đâu."
Tôi vẫn nôn nóng: "Anh tự nhìn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dieu-uoc/3334130/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.