Chương trước
Chương sau
Nam Cung Từ mặc áo blouse trắng, tay cầm một tập tài liệu, dáng đứng trước cửa của anh ta như chó canh cổng vậy.
Nhìn thấy đôi mắt đen lạnh lẽo kia đang nhìn mình…
Anh ta nhanh chóng quay người đi: “Hai người cứ tiếp tục đi, em không thấy cái gì hết! Cứ xem như là em chưa từng đến đây đi.”
“Phó viện trưởng.” Cô y tá mở lời trước: “Ây dô, anh đến đây rồi à, người ta tìm anh lâu lắm đấy. Cô Tô đang chờ anh ký tên đó.”
Trong mắt cô ta tràn ngập hình trái tim, giọng nói vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ, giọng điệu còn uốn éo hơn cả Tô Loan Loan vừa nãy, đúng là làm cho người ta sởn cả tóc gáy.
“Khụ, khụ.” Nam Cung Từ ho khan hai tiếng, hắng giọng nói: “Hối cái gì mà hối, tôi đến đây rồi còn gì.”
Anh ta chỉ mới đi xuống tầng để kiểm tra phòng bệnh, mà đại ca đã gọi cô gái kia vào trong phòng làm việc để thân mật rồi, thực sự là tận dụng mọi thời cơ mà! Vội vàng quá!
Gì mà bảo không gần gũi phụ nữ, rồi còn giữ mình trong sạch… Em nhổ vào, toàn nói xằng nói bậy!
Quả nhiên đàn ông có tuổi rất dâm dê!
Dâm dê chết đi được!
Nam Cung Từ đuổi cô y tá yêu thích mình đi, sao đó nhìn qua nhìn lại hai người Hoắc Cạnh Thâm và Tô Loan Loan, chậc chậc hai tiếng rồi nói: “Đại ca à, tốc độ của tay già đời anh được phết, mới hai ngày thôi mà đã chiếm được người ta rồi, còn kịch liệt như thế nữa chứ. Ây da da, xem ra lần sau trước khi vào phòng làm việc em phải gõ cửa rồi mới dám vào. Ha ha ha…”
Tô Loan Loan hung dữ lườm Hoắc Cạnh Thâm một cái.
Cô cố kiềm chế sự xấu hổ, nhìn về phía Nam Cung Từ: “Anh là bác sĩ chính phụ trách ông nội tôi?”
Trước đây cô đã xem bệnh án, bác sĩ phẫu thuật chính cho Tô Học Cần chính là phó viện trưởng, vị bác sĩ này là một người đã thực hiện thành công nhiều ca phẫu thuật, và cũng là một bác sĩ đã từng đạt được rất nhiều huy chương vàng trên trường quốc tế về y học.
Vốn tưởng bác sĩ này cũng phải lâu năm, sáu chục tuổi rồi, thế mà lại là đàn em của cái tên cà lơ phất phơ này?
Nam Cung Từ ngạc nhiên hỏi: “Cô là cháu gái của ông Tô sao?”
Ngoài Tô Nghiên Nghiên thì nhà họ Tô còn có một cô con gái cưng nữa à?
“Hôm nay ông nội tôi xuất viện, làm phiền anh…”
“Thật tốt quá!” Nam Cung Từ vui mừng mà vỗ tay: “Cô là cháu gái của ông Tô, mà ông ấy lại rất thích tôi, tôi có thể giúp cô nói tốt về đại ca trước mặt ông Tô…”
“Đừng có nói linh tinh nữa!” Tô Loan Loan không nhịn được mà đập bàn một cái: “Tôi không có nhiều thời gian đâu, mong anh nhanh chóng làm thủ tục xuất viện.”
Nam Cung Từ: “...”
**
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Tô Loan Loan gần như là chạy trối chết.

Phòng làm việc trở nên im lặng trong chốc lát, sau đó…
“Ha ha ha ha!” Nam Cung Từ vừa cười vừa vỗ bàn: “Đừng có nói linh tinh nữa! Ha ha ha, đại ca à, có phải là cô nhóc nhà anh chơi Vương giả vinh diệu* nhiều quá rồi không? Ha ha ha ha!”
Đúng là buồn cười chết mất!
Hoắc Cạnh Thâm ngồi trên ghế sô pha, ngón tay thon dài châm một điếu thuốc, khẽ nói một câu: “Cậu cười trông cứ như một thằng thiểu năng ấy.”
“...”
Tiếng cười biến mất.
Khóe miệng Nam Cung Từ giật giật.
Một lát sau, anh ta thực sự không nhịn nổi nữa nên lại cười nắc nẻ: “Đại ca à, cô nhóc nhà anh năng nổ thật, mà xương cốt anh đã già thế rồi, có trụ được không đấy? Đừng để đến lúc đó không trụ được lại gãy mất…”
“Mấy ngày nữa tôi sẽ về nước Y.” Hoắc Cạnh Thâm cắt lời anh ta.
“Sao vậy? Bên phía Đông Minh lại gây sự với Vân Đạt à?” Nam Cung Từ lập tức ngồi lại ngay ngắn.
Mặc dù Hoắc Cạnh Thâm về nước để tiếp nhận Tập đoàn Hoắc Nguyên, nhưng anh đã sớm có sự nghiệp riêng của mình ở Châu Âu, Nam Cung Từ cũng định góp cổ phần vào Vân Đạt, vì vậy anh ta lập tức thay đổi thái độ.
Sau khi hít một hơi thuốc thì Hoắc Cạnh Thâm chậm rãi nói: “Tây Hàn muốn hợp tác với bên Đông Minh.”
Phó Tây Hàn là đàn anh của Hoắc Cạnh Thâm lúc anh còn đi học ở nước Y, cũng xem như là người sáng lập thứ hai của Vân Đạt.
Nam Cung Từ nhíu chặt mày: “Vậy ý của anh thế nào?”
Hoắc Cạnh Thâm liếc anh ta một cái: “Hay là cậu đi đi?”
“Miễn bàn!” Vẻ mặt Nam Cung Từ vô cùng nghiêm túc: “Làm sao một người đàn ông hoàn mỹ như em lại có thể tùy tiện đâm đầu vào nấm mồ hôn nhân được chứ? Hơn nữa…”
Giọng điệu của anh ta trở nên mờ ám: “Con gái lớn của nhà họ Đông người ta chỉ thích anh thôi, cô ta có nhìn trúng người đàn ông nào khác nữa đâu. Thực ra thì cô ta cũng không tồi lắm, chỉ là hơi kiêu ngạo thôi. Năm nay mới hai mươi tám tuổi, cưới một ông chú ba mươi tuổi như anh thì cũng đâu thiệt lắm. Hơn nữa mặt mũi cô ta cũng xinh xắn, dễ thương, lại còn là một người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, sau này có thể giúp cho con người đã chết tim như anh phát triển sự nghiệp ở Châu Âu. Mà anh cũng có thể tiện tay lấy được hai mươi phần trăm cổ phần của Đông Minh nữa…”
Câu nói kế tiếp đã bị ánh mắt cảnh cáo nào đó làm cho mắc lại trong họng.
Nam Cung Từ ho khan hai tiếng, đứng dậy đi đến trước bàn làm việc rồi giả bộ cầm một quyển sách y lên…
“Cô Tô Loan Loan đó.” Đột nhiên Hoắc Cạnh Thâm nói: “... Chắc chính là người mà bên phía Đông Minh đang muốn điều tra.”
Một tiếng “bộp” vang lên, quyển sách “Thực hành chữa bệnh tim mạch” dày cộp rơi xuống mặt bàn.
“Là sao?” Nam Cung Từ quay người lại, khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ khó hiểu: “Vì vậy nên anh mới tiếp cận cô nhóc đó sao?”

Thế lực của Đông Minh chủ yếu ở châu Âu, nhưng mấy năm gần đây thì họ đã điều tra được Đông Minh vẫn luôn phái người về nước để làm một số cuộc khảo sát bí mật nhưng cụ thể như thế nào thì không ai biết.
Hoắc Cạnh Thâm hít một hơi thuốc, trong làn khói mờ ảo, gương mặt tuấn tú của anh có chút mơ hồ: “Cũng đúng, mà cũng không đúng.”
Nam Cung Từ: “...”
**
Bên kia.
Tô Loan Loan đã đi xuồng tầng, cửa thang máy vừa mở ra cô liền nhìn thấy Tô Nghiên Nghiên đang đứng ở bên ngoài.
“Quả nhiên là thiên kim tiểu thư danh giá từ nước ngoài về mà, làm có mỗi một chuyện thôi mà cũng lề mà lề mề, cô để cho mọi người chờ cô mà không thấy ngại hay sao?”
Tô Loan Loan mặc kệ cô ta, cất bước đi đến bên giường bệnh.
“Đứng lại!” Tô Nghiên Nghiên chạy lên trước rồi chắn trước mặt cô.
Cô ta đi giày cao gót, nhưng chiều cao chỉ có một mét sáu nên vẫn thấp hơn Tô Loan Loan một đoạn.
Tô Loan Loan nhìn từ trên cao xuống: “Chó ngoan thì không cản đường.”
Tô Nghiên Nghiên cứ như là không nghe thấy gì, nheo mắt nghiêm túc quan sát mặt cô.
Hôm nay mái tóc xoăn của Tô Loan Loan được quấn thành hình một đóa hoa, nhưng rõ ràng là kiểu tóc có chút lộn xộn so với trước, còn có môi… vừa hồng lại vừa sưng, giống như là bị đàn ông hôn vậy.
“Vừa nãy cô đi đâu?” Cô ta nhanh chóng truy hỏi, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
Lúc nãy Hình Ngộ Vân vừa về phòng liền nói là muốn ra ngoài hút thuốc, chẳng lẽ là hai người đó làm gì khuất tất sao?
“Không liên quan gì đến cô cả.”
Câu nói này của Tô Loan Loan đã vô tình khẳng định nghi ngờ của cô ta.
Tô Nghiên Nghiên lập tức nổi giận đùng đùng, giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt Tô Loan Loan rồi nói: “Tô Loan Loan, tôi trịnh trọng nói cho cô biết! Giờ Hình Ngộ Vân đã là chồng chưa cưới của tôi rồi, tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn, từ giờ trở đi cô liệu mà quản lý mình cho tốt, chú ý đừng có làm gì để người khác nghi ngờ, nếu như cô dám lại gần anh ấy nửa bước thì tôi sẽ…”
“Bốp!”
Tô Loan Loan hất văng tay cô ta, biểu cảm của cô vừa nghiêm nghị vừa lạnh lẽo mà nói: “Tô Nghiên Nghiên, tôi cũng trịnh trọng nói cho cô biết, từ nay về sau cô quản lý cái miệng mình cho tốt vào, đừng để cho nó tùy tiện nói linh tinh, cũng đừng như chó điên sủa liên hồi, tôi thực sự cảm thấy rất phiền! Rất ghê tởm!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nghiên Nghiên trở nên vặn vẹo: “Cô có ý gì hả? Cô chửi ai là chó đấy? Đứng lại! Tô Loan Loan, cô đứng lại cho tôi!”
Đáp lại lời cô ta chỉ là bóng lưng cao ráo đang xa dần.
* Vương giả vinh diệu: Ở các khu vực ngoài Trung Quốc còn được biết đến với các cái tên không chính thức Honor of Kings, King of Glory, Kings of Glory, Honour of King, và Wang Zhe Rong Yao) là một đấu trường trực tuyến nhiều người chơi được phát triển và phát hành bởi Tencent Games trên các nền tảng di động iOS và Android, dành riêng cho thị trường Trung Quốc. Vào năm 2017, Vương Giả Vinh Diệu đã có hơn 80 triệu người chơi hoạt động hằng ngày và 200 triệu người chơi hoạt động hàng tháng, cũng là trò chơi phổ biến nhất, có doanh thu cao nhất mọi thời đại và là ứng dụng được tải xuống nhiều nhất trên toàn cầu, Vương Giả Vinh Diệu có tổng cộng 900 triệu lượt tải xuống trên toàn thế giới. (Nguồn: Wiki)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.