Bốn mươi phút sau, trong biệt thự nhà họ Tô. Sau khi tiễn bạn đi thì Tô Loan Loan bước đến ấn chuông cửa. Người đến mở cửa là thím Dương giúp việc, bà ta nhìn Tô Loan Loan một hồi lâu mới nhận ra: “Trời ạ, cô chủ! Sao đột nhiên cô lại quay về vậy?” Tô Loan Loan bị đưa đến Los Angeles du học từ năm cô mười tám tuổi, đã hai năm rồi cô chưa quay về nhà. Trong ấn tượng của bà ta thì Tô Loan Loan vẫn còn để tóc ngắn, nhuộm màu sữa, một cô gái trang điểm nhẹ nhàng, chứ không phải là cô gái trắng trẻo, xinh xắn, khí chất lạnh lùng ở trước mắt bà ta… “Thím Dương.” Tô Loan Loan vén tay áo voan lên, biểu cảm vô cùng lạnh lùng, dáng vẻ như sắp đánh nhau đến nơi mà nói: “Tô Nghiên Nghiên có ở nhà không?” “À, cô hai hả? Cô hai, cô ấy…” Thím Dương có chút ấp úng. Bởi vì sau khi ăn cơm tối xong thì hình như cậu Hình hơi say, nên cô hai mới nói đưa anh ta lên tầng nghỉ ngơi, sau đó bảo mọi người đừng có lên làm phiền, không cần nghĩ thì cũng biết giờ hai người đó đang… Lúc bà ta đang do dự thì Tô Loan Loan đã đi thẳng vào trong sân rồi. *** Trên tầng hai của biệt thự. “Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm…”
Tô Loan Loan như phát điên mà dùng sức mà đập cửa phòng. Rất nhanh cửa phòng đã được mở ra, một mùi hương hoa hồng nồng nặc kèm theo một giọng điệu hờn dỗi truyền ra: “Sao vậy thím Dương?” Là Tô Nghiên Nghiên. Năm nay cô ta cũng đã mười tám tuổi rồi nhưng lại có vẻ hơi trưởng thành so với lứa tuổi. Cô ta để tóc mái thưa, mái tóc đen nhánh dài đến tận eo, đường nét trên khuôn mặt xinh xắn, mỏng manh, làn da trắng nõn. Giờ cô ta chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang, cứ như là sợ người ta không nhìn ra được là cô ta vừa làm xong chuyện gì vậy… Lúc nhìn thấy Tô Loan Loan hai năm chưa gặp đang đứng bên ngoài cửa, vẻ mặt Tô Nghiên Nghiên tràn đầy kinh ngạc: “Trời ạ, chị gái? Sao lại là chị vậy?” Biểu cảm vô cùng khoa trương làm cho Tô Loan Loan phải cười lạnh một tiếng. Dù sao thì họ cũng đã sống chung một nhà với nhau trong suốt mười mấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên mà Tô Nghiên Nghiên chủ động gọi cô hai tiếng “chị gái” khi chỉ có hai người họ. Thật đúng là mặt trời mọc ở đằng tây, trời đổ mưa mà. Tô Nghiên Nghiên cũng nở nụ cười, nụ cười vô cùng đơn thuần. “Chị gái à, sao chị lại không nói tiếng nào mà đã về nước thế? Em còn cho rằng là thím Dương gõ cửa phòng em cơ. Vừa nãy anh Vân cứ quấn lấy em…” Cô ta dừng lại một chút, giống như xấu hổ không nói thành lời nên là đổi chủ đề: “Đúng rồi thím Dương, lúc nãy tôi bảo thím đưa nước lên mà? Nhanh lên chút, chồng tôi đang khát nước rồi.” “Vâng, cô hai chờ một chút.” Thím Dương nói xong thì lo lắng mà nhìn về phía Tô Loan Loan.
Hai năm trước cậu chủ nhà họ Hình đã có hôn ước với cô cả, còn là ông cụ Tô và ông cụ Hình hứa hẹn với nhau, nhưng không lâu trước đây thì đột nhiên anh ta biến thành chồng chưa cưới của cô hai. Ông cụ còn vì chuyện này mà tức đến mức bị bệnh nhập viện… Thật là nghiệp chướng mà. “Thím Dương, thím còn ngây ra đó làm gì? Chồng tôi khát rồi, anh ấy muốn uống nước, thím không nghe thấy gì sao?” Tô Nghiên Nghiên hối thúc. “Được, tôi đi liền đây.” Thím Dương chỉ đành quay người đi xuống tầng. Tô Nghiên Nghiên lập tức quay người đóng cửa phòng lại. Sau đó cô ta quay lại, trên mặt đã không còn biểu cảm của thỏ trắng đáng yêu, đơn thuần nữa rồi. “Xem ra chị đã nhận được mấy tấm hình em gửi rồi nhỉ? Không sai, em và anh Vân đã đến với nhau vào nửa năm trước rồi, em còn nhớ là ngày hôm đó chính là sinh nhật mười tám tuổi của em. Bọn em đã đến với nhau trong sự chúc phúc của toàn bộ bạn bè người quen.” Giọng điệu của Tô Nghiên Nghiên rất khiêu khích, đắc ý, tràn đầy sự khoe khoang: “Đúng rồi chị, trước đây khi chị ở bên anh Vân thì có phải là anh ấy cũng rất bám người không, lần nào cũng không chịu dừng… A!” Một tiếng thét chói tai kèm theo một tiếng chát vang lên. Tô Nghiên Nghiên ôm lấy má trái đang đau nhức của mình, sau khi khiếp sợ một lúc thì cô ta tức giận mà hét lên: “Tô Loan Loan! Cô dám đánh tôi?” “Tôi thấy cô thôi cũng đã thấy khó chịu rồi, muốn đánh nên đánh thôi. Sao nào? Còn phải chọn ngày, xem xong lịch vạn sự rồi mới có thể đánh cô sao?” Tô Loan Loan nhìn chằm chằm vào cô ta mà nói thẳng: “Một năm trước đã không biết xấu hổ mà quyến rũ chồng chưa cưới của tôi, chỉ là kẻ thứ ba mà không biết cụp đuôi áy náy, còn dám khoe khoang kênh kiệu thế à? Thực sự là chuyện hiếm có xưa này chưa từng thấy mà! Cô chỉ là kẻ thứ ba chen chân vào mà thôi! Nếu đã muốn làm gái đến thế thì phải đoán trước được hôm nay sẽ bị tôi đánh chứ! Giờ lại giả bộ hoảng sợ thì hình như hơi chậm đấy?” “Tôi là gái? Vậy thì cô là cái gì?” Tô Nghiên Nghiên thẹn quá hóa giận, hung hăng mà thả tay xuống, biểu cảm cũng trở nên vô cùng dữ tợn: “Tô Loan Loan, cô đừng có cho rằng ông nội bảo vệ cô thì cô chính là cô chủ của nhà họ Tô! Cô chỉ là một đứa con riêng không biết mẹ là ai thôi! Mẹ cô cũng không khá hơn tôi là bao đâu! Bố cũng không có thích bà ta, là bà ta đã tính kế bố nên mới có đứa con rơi như cô! Hơn nữa ông ấy không hề muốn nhìn thấy mặt cô, bởi vì chỉ cần nhìn đến cô thôi thì ông ấy sẽ nhớ đến chuyện trước đây! Như vậy thì ông ấy sẽ cảm thấy tức giận, oán hận! Từ nhỏ đến lớn ông ấy vẫn luôn để cô đi học ở trường nội trú, còn đưa cô ra nước ngoài để học đại học, hai năm rồi cũng không cho cô về nhà cũng đều vì ông ấy ghét cô! Giờ cô không chỉ là một đứa con rơi mà còn là một thứ rác rưởi không ai thèm! Cô chỉ là một thứ rác rưởi để cho Hình Ngộ Vân chơi chán rồi bỏ thôi! Cô nghĩ thử xem cô còn có cái gì? Cô là cái thá gì chứ? Rốt cuộc cô có tư cách gì mà ở đây đấu với tôi hả?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]