Chương trước
Chương sau
“Có chuyện gì vậy?”
Tô Vân Đường cau mày hỏi.
“Tôi nghe bọn họ nói cái gì mà cảnh sát, rồi club gì đấy...”
Người giúp việc ấp úng nói, Tưởng Di ngay lập tức nhìn về phía Tô Loan Loan, hỏi đầy ẩn ý: “Có phải là vì những chuyện trên ​​báo không?”
“Không thể nào!” Tô Loan Loan lập tức phản bác: “Tôi mới về nước được có ba ngày, chỉ là một bức ảnh thôi thì ai mà biết tôi là con gái của cục trưởng Tô được chứ?”
Cục trưởng Tô lập tức trừng mắt nhìn cô.
“Mau đuổi tất cả các phóng viên đi đi!” Tô Học Cần không kiên nhẫn nói, ông đã bị giày vò một hồi lâu, lại vừa mới hồi phục sau căn bệnh nặng nên hơi không chống cự nổi nữa.
Tưởng Di vội vàng gọi người đến, đẩy ông cụ Tô về phòng nghỉ ngơi trước.
Trong phòng khách im lặng một hồi, nhưng tiếng la hét ầm ĩ từ bên ngoài cũng vì thế mà truyền vào, còn có xu hướng càng lúc càng lớn hơn nữa.
Chẳng mấy chốc người giúp việc đã quay lại: “Phải làm sao đây, những phóng viên đó không chịu rời đi.”
Tô Vân Đường cảm thấy hơi đau đầu.
Cục trưởng Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình Trung Quốc đang có ý định nghỉ hưu vào cuối năm, khả năng rất cao là ông ta - phó cục trưởng sẽ trở thành người được đề bạt.

Nếu như scandal con gái ông ta thác loạn với đàn ông bị truyền ra vào thời điểm mấu chốt này, cho dù không phải là sự thật thì cũng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của ông ta, thậm chí là việc thăng chức...
Sau khi suy nghĩ xong, ông ta hướng ánh mắt về phía Hoắc Cạnh Thâm: “Cậu Hoắc, cậu là người thừa kế của nhà họ Hoắc, vấn đề này có liên quan đến danh tiếng của Loan Loan, bây giờ cậu và Loan Loan lại đang bàn đến chuyện kết hôn, tôi hy vọng cậu có thể làm rõ mọi việc trước mặt phóng viên.”
Vẻ mặt của Hoắc Cạnh Thâm vẫn không thay đổi.
Quả thật thì yêu cầu này không có gì là sai, dù sao thì theo như mọi người thấy toàn bộ chuyện này đều là hiểu lầm, để Hoắc Cạnh Thâm lấy tư cách là người trong cuộc đứng ra làm rõ mọi chuyện cũng có sức thuyết phục nhất, nhưng...
Anh mãi vẫn không đáp ứng!
Không chỉ vậy, anh còn hơi nghiêng đầu và nhìn về phía Tô Loan Loan, cảm giác giống như...
Bạn trai đang hỏi ý kiến ​​của bạn gái vậy.
Nhưng Tô Loan Loan lại không có suy nghĩ lãng mạn như vậy, đôi mắt xinh đẹp của cô lạnh lùng nhìn Tô Vân Đường, giọng điệu vừa mỉa mai vừa châm chọc: “Thì ra trong nhà họ Tô, danh tiếng của tôi phải nhờ một người ngoài làm rõ.”
“Nếu không phải do mày đi cả đêm không về, rồi chạy đến cái nơi đó để bị chụp ảnh đưa lên báo như vậy thì có thể gây ra nhiều chuyện tai tiếng như thế này sao?” Vẻ mặt Tô Vân Đường sa sầm lại: “Nếu mày có tự trọng một chút, biết mình mang họ Tô, lúc nào cũng phải chú ý đến thân phận của mình, không làm mấy chuyện quá giới hạn thì đã không làm mất mặt Tô Vân Đường tao!”
Tô Loan Loan bật cười thành tiếng.
Bố cô vì cái gọi là thể diện mà thà mặt dày đi nhờ người ngoài chứ cũng không muốn ra mặt giúp con gái giải thích rõ ràng.

Đúng là nực cười mà.
Đáng lẽ ban nãy cô không nên hợp tác diễn vở kịch đó với Hoắc Cạnh Thâm, cô nên đợi đến khi phóng viên đến, rồi sau đó lao ra thú nhận mọi chuyện là sự thật...
Thì liệu ông ta có tức giận đến mức phát điên lên không nhỉ?
“Mày vẫn còn có thể cười được nữa sao?” Thứ Tô Vân Đường căm ghét nhất chính là cái thái độ này của Tô Loan Loan.
Cứ luôn cà lơ phất phơ, vô cùng quái gở.
Trừ Tô Học Cần ra thì không thèm để ai vào trong mắt mình nữa!
Dưới cơn thịnh nộ, ông ta tức đến mức thở hổn hển: “Lẽ ra ban đầu tao không nên giữ cái thứ nghiệt chủng như mày lại! Ngày mai mày cút về nước M cho tao, vĩnh viễn đừng quay lại nữa!”
Tô Loan Loan nhìn ông ta, lửa giận vốn dĩ sắp tuôn ra thì lại giống như bị một gáo nước lạnh tạt vào dập tắt mất, từ đầu đến chân đều lạnh toát hết cả.
Cô ngẩng đầu lên và đột nhiên khẽ thở dài: “Phải làm sao đây, tôi không muốn quay trở lại nước M, hơn nữa hình như cái thứ nghiệt chủng như tôi sẽ kết hôn với người tốt hơn đứa con gái cưng của ông nhiều!”
Bất kể ngoại hình, gia thế, xuất thân... Hình Ngộ Vân có điểm nào có thể so sánh được với Hoắc Cạnh Thâm chứ?
Trong ánh mắt của tất cả mọi người đều tràn ngập sự ghen tị, căm hận và kinh ngạc, Tô Loan Loan giơ hai tay khoác lấy cánh tay của Hoắc Cạnh Thâm, cười rạng rỡ và biểu lộ sự quyết tâm: “Tôi đồng ý với anh, chúng ta kết hôn đi!”
Người đàn ông trưởng thành, anh tuấn chậm rãi nhếch cánh môi mỏng lên và nói: “Được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.