🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tô Loan Loan lại uống say đến mức không nhớ gì nữa rồi!
Cô hoàn toàn không nhớ nổi chuyện tối hôm qua, nhưng cũng may là lần này cô không bị đau đầu.
"Loan Loan, cậu tỉnh rồi à!"
Tô Loan Loan quay sang và trông thấy Mặc Duy Nhất đang chầm chậm chạy vào.
Cô mặc áo ngủ màu trắng giống loại trong khách sạn, mái tóc xoăn dài sẫm màu luôn được tạo kiểu thật xinh đẹp như thường ngày nhưng nay lại xoã ra, gương mặt không trang điểm, vừa nhìn đã biết là cô mới ngủ dậy.
Mặc Duy Nhất đi đến trước mặt cô, vội vàng chất vấn: "Mau thành thật khai báo! Rốt cuộc là cậu thông đồng với Hoặc Cạnh Thâm từ khi nào? Tiến triển nhanh như thế mà không nói cho tớ biết. Cậu giỏi thật đấy, vừa mới vứt bỏ một thằng cặn bã mà nay đã tìm được một nam thần rồi. Có biết đêm qua tớ đã xấu hổ thế nào không hả, suýt chút nữa tớ kêu người phá cửa xông vào phá chuyện tốt của hai người rồi đấy...”
Tô Loan Loan nhíu mày, hỏi: “Cậu đang nói cái gì thế?”
Cái gì mà Hoắc Cạnh Thâm?
Cái gì mà phá cửa?
Chuyện tốt gì?
Không phải tối hôm qua hai người uống rượu say và ngủ luôn ở đây sao?
Lúc còn đi học hai người cũng thường xuyên làm như vậy mà.
"Lần trước không phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Hoắc Cạnh Thâm là cháu đích tôn của ông cụ Hoắc, là Tổng Tư Lệnh vừa về nước chưa được bao lâu. Nói, có phải hai người các cậu đã làm chuyện gì kia rồi đúng không hả? Sao hả, thân hình anh ta cao ráo, lại còn đẹp trai như vậy, chắc chắn vóc dáng cũng siêu ngon nhỉ...”
Tô Loan Loan bất thình lình cắt ngang: “Tiểu Bạch nhà cậu có biết cậu đang ở đây thảo luận về vóc dáng của người đàn ông khác không?”

Mặc Duy Nhất nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cái này có gì đâu, thảo luận một chút thôi mà, với lại cũng có sờ được đâu, không phải là tớ đang quan tâm hạnh phúc của cậu sao!”
Tô Loan Loan: “...”
“Thật ra tớ đã nói với cậu rồi, loại đàn ông mà ngoài mặt càng chững chạc đàng hoàng thì lúc riêng tư sẽ càng ngược lại! Cậu biết không, trước kia tớ cảm thấy Tiểu Bạch lạnh như băng, tớ còn không biết là anh ấy có thiết tha gì chuyện đó không nữa!? Tớ dụ dỗ bao nhiêu năm, làm đủ kiểu ám chỉ mà anh ấy vẫn chẳng có phản ứng gì, nhưng không ngờ là sau khi kết hôn anh ấy lại...”
Mặc Duy Nhất càng nói càng mập mờ, Tô Loan Loan lúng túng, cảm thấy mặt nóng tới mức sắp cháy, vội vàng cắt ngang: “Được rồi được rồi, bây giờ là mấy giờ?"
“... Sắp mười giờ thì phải.”
Mười giờ?
Tô Loan Loan lật chăn, thét lên một tiếng rồi nhảy dựng lên.
Toang rồi, toang rồi, tối hôm qua Tô Học Cần đã dặn cô hôm nay phải đến đại lý xe để chọn xe với chú Chu, kết quả cô chẳng những cả đêm không về mà còn dậy muộn nữa.
Mặc Duy Nhất bực dọc nói: “Loan Loan, cậu định đi đâu thế? Tớ còn chưa nói xong cơ mà...”
Ngày hôm qua thật sự quá chấn động!
Cô ấy còn muốn tâm sự với cô bạn thân của mình về Hoắc Cạnh Thâm mà.
Cô đáp: "Tớ có việc gấp phải về nhà ngay, về nhà tớ sẽ gọi cho cậu."
Sau đó Tô Loan Loan vội vàng sửa sang lại quần áo rồi cầm lấy túi xách rồi chạy mất hút.
***
Lúc cô về nhà họ Tô thì đã là giữa trưa.

Cô vừa bước vào liền nhìn thấy có hai chiếc xe hơi đậu trong sân, tiếng cười cười nói nói từ trong biệt thự truyền ra.
Có khách à?
Cô đi vào biệt thự, vừa mới tới chỗ đổi giày ngay cửa trước thì giọng nói của Tô Học Cần đã vang lên: "Loan Loan về rồi à?"
"Loan Loan đi đâu vậy? Sao lại về từ bên ngoài?"
Đây hình như là giọng nói của Tô Vân Dung.
Tô Loan Loan đi vào phòng khách, nhìn lướt qua.
Ngoài Tô Vân Dung, dượng Kiều Kiến Nghiệp cũng ở đây, còn có Hình Ngộ Vân và cả bố mẹ cô nữa.
Được!
Lần đi cả đêm không về này của cô thật là không khéo, vừa vặn đưa đầu vào họng súng luôn rồi.
Quả nhiên, sắc mặt Tô Vân Đường rất khó coi, nghiêm nghị chất vấn: "Tối hôm qua con lại chạy đi đâu lêu lổng vậy hả?"
Tô Loan Loan đi qua chỗ trống cạnh xe lăn ngồi xuống và thưa "Ông nội" rồi mới lên tiếng: "Không phải con đã nói là đi gặp bạn rồi sao, muộn quá nên ngủ ở bên ngoài luôn."
Tô Vân Đường nói: "Vừa về nước đã đi cả đêm không về, cũng không thèm xem bây giờ đã là mấy giờ rồi, còn không biết gọi một cuộc điện thoại, con có còn chút tự giác nào của con gái không hả?”
Tô Loan Loan ngước mắt nhìn ông bố đang tức giận: "Con đâu có lêu lổng với đàn ông, cũng đâu có làm kẻ thứ ba, con chỉ xem một bộ phim với bạn thân thôi, mà sao lại thành không tự giác rồi? Con tự cảm thấy con còn biết tự trọng hơn người nào đó rất nhiều rồi.”
Trong nháy mắt, vẻ mặt tất cả mọi người có mặt ở đây đều trở nên khác nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.