Đêm rằm, ánh trăng chiếu sáng xuống mặt đất, giống như một tầng sương bạc, đứng trước cửa sổ, Phi Nhiên nhắm hai mắt, giống như đang hưởng thụ sự yên tĩnh của trời đêm.
“Nhiên, đang nghĩ gì?” Một vòng tay ấm áp bao phủ lấy, Phi Nhiên mở hai mắt, mỉm cười lắc đầu, Hình Hòa bĩu môi bất mãn, “Em mỗi lần có tâm sự đều “tắm trăng”, đừng dấu anh mà.”
“Hôm nay Lưu Vân đã trở về… Em vừa gặp lại cô ấy.”
“Anh biết.” Câu trả lời của Hình Hòa thật ra ngoài dự đoán của Phi Nhiên.
“Làm sao anh biết?”
“Hôm nay có việc đi ngang qua quán cà phê, vô tình liếc thấy hai người đang trò chuyện.” Cằm Hình Hòa gác lên vai Phi Nhiên, rầu rĩ nói, lại còn mang theo hơi thở chua xót.
Phi Nhiên lúc này mới hiểu được tại sao đêm nay bộ dáng của Hình Hòa ủ rũ không vui, thì ra là ghen. “Mùi thật là chua, Hòa, có phải hũ dấm nhà mình bị vỡ không?”
Xoay mặt Phi Nhiên lại, hung hăng hôn lên thật sâu, “Là ghen tị, Nhiên, anh rất sợ, rất sợ một ngày nào đó em sẽ chán ghét việc sống chung với một gã đàn ông, rất sợ em sẽ rời bỏ anh kết hôn với một người phụ nữ nào đó hết cuộc đời này, rất sợ em không còn thương anh nữa.”
“Nói ngu.” Phi Nhiên khẽ đấm lên ngực Hình Hòa một cái, “Nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn còn lo lắng chuyện này sao? Em nói nếu thật sự muốn kết hôn với người phụ nữ nào, thì ngay từ đầu cũng không rời khỏi Lưu Vân để cùng chung sống với anh, như vậy là không tin em?”
Cầm tay Phi Nhiên lại, đưa lên môi hôn khẽ: “Chung sống với em càng lâu liền cảm thấy càng không nỡ xa rời em. Không biết rốt cuộc là bị cái gì nơi em hấp dẫn mất rồi, tóm lại chỉ cần là Phi Nhiên, anh liền bị giam vào trong đó, nhưng mấy ngày nay… Ôi, chung qui cảm giác trong lòng thật hoảng hốt, giống như là sắp có chuyện gì không tốt sẽ xảy ra…”
“Phi phi phi, cái miệng quạ đen, chúng ta bây giờ vui vẻ như vậy, như thế nào sẽ có chuyện không tốt chứ?” Phi Nhiên hai mắt trừng lớn nói rất không vui. Lời tuy vốn không có gì sai, nhưng kì thật trong lòng của Phi Nhiên cũng rất không an. Nhớ lại lúc mới quen Hình Hòa không bao lâu cũng có loại cảm giác như thế này, chỉ là thời gian trôi qua, cảm giác không tốt này chậm rãi rời đi, ngay cả em cũng không chú ý nữa. Nhưng mà gần đây cảm giác giống như vậy lại quay trở về, hơn nữa mỗi lúc một lớn, nhất là hôm nay gặp lại Lưu Vây… Chẳng lẽ thật sự như Hình Hòa nói sao, sẽ xảy ra chuyện xấu gì đó?
…
Tục ngữ nói vui quá hóa buồn. Mấy ngày hôm trước Phi Nhiên cùng Hình Hòa còn đang lo lắng sẽ phát sinh chuyện gì, bây giờ thì đúng là em đã bị bắt cóc rồi.
Từ trong hôn mê tỉnh lại, Phi Nhiên phát hiện hai tay mình bị trói chặt ra sau, hai mắt cũng bị bịt kín. Không xong rồi, bây giờ chẳng những khó thoát thân, ngay cả tìm hiểu tình huống xung quanh cũng không được. Cưỡng chế sự bối rối trong đầu, Phi Nhiên bắt đầu nhớ lại những gì trước khi bất tỉnh.
Nhớ rõ lúc đó mình mới tan ca, Lưu Vân lại tìm tới mình, bởi vì đối với cô vẫn còn cảm giác áy náy, cho nên em không nỡ cự tuyệt yêu cầu của cô ta. Hai người ngồi trong quán cà phê, tán gẫu vài câu, trong lúc mình đi toilet về, sau đó ý thức bắt đầu hỗn loạn, hình như nhớ lúc đó Lưu Vân khóc, còn nói cái gì đó… Cô ta nói cái gì? Em một chút ấn tượng cũng không có, sau đó mình cứ thế mà bất tỉnh… Chẳng lẽ là Lưu Vân bắt cóc em sao? Không lí nào, mặc dù ba năm trước chia tay không vui vẻ, nhưng trong khoảng thời gian qua, cảm giác Lưu Vân đã sớm không để ý chuyện cũ, hơn nữa Lưu Vân chỉ là một cô gái làm sao bắt cóc em được. Vậy thì là ai, tại sao lại muốn bắt cóc em?
“A, thằng nhóc này tỉnh dậy.” Đại khái là ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của vài người, tiếng nói của một người xa lạ vang lên.
Phi Nhiên cảnh giác cơ thể căng cứng, “Cac người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?”
“Ha ha, mày không biết rằng bọn tao là ai, bắt cóc mày ai bảo mày đắc tội người không nên đắc tội chứ.” Giọng người xa lạ lại vang lên.
Đúng là nói nhảm, Phi Nhiên torng lòng hung hăng khinh bỉ chủ nhân của mấy câu nói trên, “Đắc tội người không nên đắc tội” vậy rốt cuộc là ai? Có chút không rõ ràng, chẳng lẽ là bắt lộn người? Em là người tôn trọng pháp luật, như thế nào lại có thể đắc tội ai chứ?
“Các người có bắt lộn người không? Tôi thật không biết mình đã đắc tội ai bao giờn.”
“Bắt lộn người? Ha, mày là Trương Phi Nhiên, không sai phải không.
Phi Nhiên không nói gì, thật sự là em,, nhưng em đã đắc tội ai chứ. “Vậy các người có thể nói rõ cho tôi biết, tôi rốt cuộc đã đắc tội ai không?!”
“Mày bây giờ không cần biết, rất nhanh rồi sẽ biết ngay đây thôi.”
Cảm giác thấy đám người kia lại đi ra ngoài, Phi Nhiên cảm thấy thật khó hiểu, nếu bọn chúng chộp em tới đây, tại sao không nói cho em biết một chút nguyên nhân chứ, đây không phải là tùy hứng bắt người sao?!
Chẳng biết đã bao lâu, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, đoán chừng cũng hơn nữa đêm rồi. Phi Nhiên cứ thế im lặng bị vứt bỏ ở nơi nào đó, cũng không có ai gọi điện thoại cho người nhà em, cũng không có ai lại đây “giáo huấn” em, cái gì cũng không có, giống như là đã quên mất em bị trói ở đây.
Điện thoại di động trên người vẫn không ngừng vang lên, chính là nhạc chuông dành riêng cho số máy của Hình Hòa. Phi Nhiên cười khổ, Hình Hòa bây giờ không biết có nổi điên lên giống em lúc trước không nữa? Có hay không so với em lo lắng cho anh đã khuya mà không trở về? Ngay cả điện thoại ở trên người, nhưng mà bị trói chặt em cũng không có cách nào bắt máy nói cho anh biết tình cảnh của mình. Bây giờ chỉ có thể khẩn cầu, Hình Hòa có thể nhanh tìm được em một chút.
“Được rồi, nếu như lần này anh có thể cứu em ra ngoài bình an, em nhất định sẽ lập tức công khai quan hệ của chúng ta, ha ha, nhưng mà vạn nhất anh tới chậm… sẽ không còn cơ hội đâu.” Nghĩ đến đó, Phi Nhiên ngược lại không thể nào yên tâm nữa, theo tiếng chuông điện thoại vang lên. Qua một lúc, vang đến những tiếng bước chân êm ái.
“Phi Nhiên, mày hát chả lọt tai chút nào.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Phi Nhiên thiếu chút nữa là bị nước miếng của em là cho nghẹn chết, “Tiểu, Tiểu Vân… Như thế nào lại là em?” Không sai, chính là giọng nói của Lưu Vân, cô ta như thế nào lại ở chỗ này? “Chẳng lẽ người bắt cóc tôi… là cô?”
“Hừ, có thể nói như vậy, bắt cóc mày thật sự là tao.”
“Tại sao lại muốn bắt cóc tôi?” Chẳng lẽ là vì chuyện lúc trước? Nhưng quá khứ cũng đã trôi qua nhiều năm rồi mà.
“Mày hỏi tao tại sao, mày còn dám hỏi tao tại sao? Trương Phi Nhiên, mày biết tao lúc đầu thích mày bao nhiêu không? Con tim tao cũng muốn móc ra để yêu mày! Nhưng mày thì sao? Mày hóa ra chưa từng thích tao cho dù chỉ là một chút! Lòng của mày, từ đầu tới cuối đều chỉ có Hình Hòa. Thằng đó là đàn ông, nhưng lại cướp mày đi, tao không cam tâm không cam tâm!”
“Tiểu Vân, chuyện đó tôi thật sự rất xin lỗi. Nhưng mà… Cô bây giờ bắt cóc tôi, là phạm phám đó, cô thả tôi ra, chúng ta coi như chưa có chuyện gì từng xảy ra, có được hay không?”
“Đương nhiên không được.” Lưu Vân còn chưa lên tiếng, một thanh âm xa lạ nhân tiện xen ngang vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]