Sau khi dốc vốn do quá công ty nhà họ Bạch Tống Đàm Trạm dễ dàng ổn định lại công ty, con người như được đặt trước còn người sinh ra từ vạch đích một đường hoa dải dưới chân. Câu này chính xác mà nói cũng có thể đang ám chỉ Tống Đàm Trạm.
Cô gái trước bàn làm việc đang xem giá cổ phiếu của công ty nhà họ Bạch, đôi bàn tay nắm chặt lấy con chuột.
Chỉ trong hai ngày giá cổ phiếu của công ty rớt thảm hại, nhưng khi Tống Đàm Trạm về nước nó lại ổn định đến mức đáng sợ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô bỏ con chuột sang một bên, nằm dài trên giường xem điện thoại.
* Ting*
Điện thoại truyền đến âm thanh có tin nhắn, Bạch Diệp Chi những ngón tay thuần thục nhấp vào wechat.
Chị Lê: "Em vẫn là không muốn công khai tên mình với giới báo chí à?"
Bạch Diệp Chi: " Em không! Chị cứ làm như cũ đi"
Chị Lê: " OK"
Hội thoại tắt, Bạch Diệp Chi nằm dài trên giường có chút mệt mỏi. Mấy năm nay cô đều trau dồI bản thân tốt nhất có thể, để có một ngày cô đường đường chính chính có thể đối đầu trực diện với Tống Đàm Trạm kia.
Sự nhớ nhà cô đơn nơi đất khách quê người, cô vất vả bươn chải cuộc sống. Còn nhớ những lần cô về nước chỉ dám đứng từ xa nhìn cha mẹ, cảm giác người thân sát bên cạnh nhưng không có cách nào tiến tới ôm họ vào lòng.
Lần này cô về chỉ có một mục đích trả lại Tống Đàm Trạm gấp năm gấp mười lần những thứ hắn ban cho cô.
Sáng sớm hôm sau Bạch Diệp Chi dậy rất sớm để đi tập thể dục, thói quen này cô đã duy trì gần hai năm nay. Bạch Diệp Chi chạy những bước chân trên đường, thành phố này tuy có không bằng vẻ đẹp hào hoa của Pháp nhưng đối với cô nơi đây vẫn là tốt nhất.
Bạch Diệp Chi tham lam hít lấy khí trời tươi mát của buổi sáng, bây giờ đã sang xuân thời tiết vô cùng dễ chịu.
Bạch Diệp Chi chạy một hồi không hiểu sao lại chạy ngang qua trường cấp ba cũ, ở đây biết bao nhiêu hoài niệm khiến Bạch Diệp Chi nhớ mãi.
Bạch Diệp Chi quyết định ngồi lại quán ăn cổng trường cấp 3 ăn sáng.
" Dì à cho con bát mì lớn."
" Được, có ngay."
Mới đây thôi mà cũng đã thấm thoát bảy tám năm trôi qua rồi, Bạch Diệp Chi vừa ăn mì vừa nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp ấy.
" Thời gian nào cũng đẹp, chỉ có thời gian Tống Đàm Trạm xuất hiện là không đẹp." Bạch Diệp Chi nghĩ thầm tự cười chế diễu bản thân.
" Diệp Chi...cậu là Diệp Chi có phải không?"
Bạch Diệp Chi còn đang hăng say thưởng thức tô mì cay nóng hương vị thời thanh xuân, bỗng bên cạnh vang lên một giọng nam. Bạch Diệp Chi thoáng chốc giật mình, ngước mắt lên nhìn người trước mặt.
Bạch Diệp Chi còn đang sắp xếp lại kí ức có gắng nhớ xem người này là ai mà lại biết tên cô.
" Bạch Diệp Chi đúng là cậu rồi." Cô vừa ngước mắt lên người bên cạnh đã vui mừng reo lên.
" Tớ là Lý Hải An đây, cậu không nhớ tớ sao?"
" Lý Hải An sao? A có phải cậu là Lý Hải An trước kia rất béo phải không?"
" Đúng...đúng là tớ đây."
Sau khi nhận ra nhau Lý Hải An và Bạch Diệp Chi nhận ra nhau, họ ngồi xuống nói chuyện ở quán mì này giống như nhiều năm về trước.
" Lý Hải An không ngờ cậu lớn lên lại soái như vậy đấy."
" Cậu cũng rất xinh đẹp, có điều..."
Lý Hải An ngập ngừng.
" Trước kia tớ nghe cậu mất rồi...thật sự tớ không tin đây là sự thật đến khi hôm nay được gặp cậu ở đây tớ thật sự rất vui đấy."
Bạch Diệp Chi trong lòng vô cùng cảm kích, cô không ngờ rằng có những người vẫn đang âm thầm quan tâm cô mà cô không hay biết.
" Lý Hải An cảm ơn cậu."
" Cảm ơn gì chứ ngày trước không phải cậu vẫn luôn bảo vệ tớ sao, chỉ có cậu là không chê tớ béo."
Từ lúc gặp đến giờ Bạch Diệp Chi không phát hiện ra là ánh mắt của Lý Hải An luôn đặt ở trên người cô, thật ra Lý Hải An mến mộ Bạch Diệp Chi từ khi còn đi học nhưng không đủ dũng khí để nói ra. Cậu ta cảm thấy vô cùng đáng tiếc khi lúc ấy không bày tỏ tình cảm với Bạch Diệp Chi, để bây giờ cảm thấy nuối tiếc.
" Bây giờ cậu ở đâu, tớ có đến địa chỉ cũ nhà cậu mấy lần nhưng người ta đều bảo nhà cậu chuyển đi rồi." Lý Hải An giọng hơi trầm xuống.
" Cha mẹ tớ chuyển ra ngoại thành, còn tớ thì đang ở trọ bên kia để tiện cho công việc."
Cô gái trong trẻo năm, ánh mắt trong veo to tròn khiến lũ con trai như hăn chết mê chết mệt. Nhưng bây giờ cô gái ấy Lý Hải An tìm kiếm rất lâu cũng không còn bóng dáng ấy nữa, Lý Hải An lại cảm thấy thương cô gái trước mặt rất nhiều.
" Bây giờ cậu làm gì rồi?" Bạch Diệp Chi lên tiếng hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Hải An.
" Tớ quản lý công ty gia đình, như cậu biết đấy nhà tớ cũng rất giàu mà."
Tên này vẫn tự tin về độ giàu có của gia đình như thế, ngay từ khi đi học hắn đã tự tin như thế chỉ có điều khi ấy hắn rất béo thường bị các bạn trêu chọc xa lánh. Cũng chỉ có Bạch Diệp Chi là không hùa theo các bạn trêu trọc hắn mà còn đứng ra bảo vệ hắn, khiến hắn vô cùng thích cô bạn này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]