Chương trước
Chương sau


Trịnh Tĩnh Lẫm lổm ngổm bò lên ghế sofa ngồi, anh không ngờ mình lại để Trục Đông Quân vứt anh về nhà một cách nhanh gọn đến như vậy. Anh thất thần nhìn lên trần nhà rồi lại đưa tay lên phía trước mà tức tối nắm chặt bàn tay lại. Khi nhìn thấy Hạ Lưu Ly cắn vào cổ của Trục Đông Quân khiến cho lòng anh thắt chặt lại. Tại sao vừa nãy anh dìu Hạ Lưu Ly thì cô kại không làm như thế với anh? Khi được Trục Đông Quân ôm vào lòng thì lại thản nhiên cắn như vậy?

[...]

Tại căn biệt thự của Trục Đông Quân. Anh đã bế Hạ Lưu Ly trở về phòng của cô. Hoa Quỳnh và Khả Ái thì suýt ngất xỉu tại chỗ vì khuôn mặt vô cùng đáng sợ của đại ác ma. Khi anh đến, họ còn chẳng dám thở mạnh một hơi nào, sau khi anh rời đi thì họ mới thả lỏng được cơ thể mà quay vào tẳm rửa cho Hạ Lưu Ly.

Trục Đông Quân trở về phòng thì lao vào phòng tắm ngay. Anh là một người rất ghét mùi rượu rẻ tiền nên không thể nào chịu nổi cái mùi đó mà đi ngủ được. Anh thong thả ngồi trong bồn tắm ấm, tựa lưng vào thành bể mà thư giãn. Anh suy nghĩ về công việc ngày mai nên làm và sắp xếp việc mới cho Hạ Lưu Ly, dù sao thì để cô tiếp xúc với con hồ ly thối kia thì không ổn một chút nào.

"Khoan, sao mình lại có suy nghĩ như vậy? Cô ta tiếp xúc với ai thì liên quan gì đến mình chứ?"

Anh rơi vào trầm lặng một lúc. Chỉ số IQ của anh lại nảy số, anh đã bịa được một cái lý do vô cùng hợp lý để gạt đi thứ tình cảm khó hiểu này. Mặc dù, Hạ Lưu Ly chỉ là vợ dựa trên hợp đồng, tuy nhiên cô ta vẫn phải tuân thủ bổn phận của một người vợ. Cô phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không được tiếp xúc thân mật với tên đàn ông khác. Anh càng nghĩ, càng thấy suy nghĩ này thực sự quá hợp lý.

Sau một lúc ngâm mình trong nước, anh với lấy áo tắm rồi đi ra khỏi phòng để chuẩn bị đi ngủ thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

"Cốc... cốc... cốc... "

Trục Đông Quân nhăn mày, khó chịu đi ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, anh chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Hạ Lưu Ly lao đến ôm chầm lấy anh, cánh cửa phòng cũng bị chân cô đá nhẹ vào rồi đóng lại. Trục Đông Quân hoang mang đẩy cô cách xa anh ra một chút, giọng chứa đầy sự khó chịu:

"Ngươi làm gì đấy? Nửa đêm rồi còn không ngủ, mò vô phòng ta làm gì?"

Khuôn mặt anh lúc này thể hiện rõ sự khó chịu đối với hành động bất đồng này của cô. Tuy nhiên, nồng độ cồn đã ngấm sâu vào trong máu của cô. Hạ Lưu Ly không hề tỏ ra sợ hại một chút nào, cô nở một nụ cười ngây ngốc nhìn.

"Hi! Anh đẹp trai thiệt nha! Thơm miếng nào!"

Dứt lời, cô tiến đến hôn nhẹ vào má của anh. Hành động này của cô đã làm cho một đại ác ma chưa từng biết yêu phải đỏ ngượng mặt. Nhịp tim của anh đột nhiên trở nên nhanh hơn bao giờ hết, giống như nó sắp nhảy ra ngoài vậy. Anh vội vàng đẩy cô ra, nhanh chóng lùi lại về phái sau để tránh xa quả bom nguyên tử trước mặt.

Mặc dù cảm xúc bị rối loạn nhưng anh vẫn cố tỏ ra rất bình tĩnh mà nói chuyện một cách bình thường với cô:

"Ngươi mau ra ngoài đi! Đừng có tới gần ta."

Hạ Lưu Ly không thèm để những lời nói vừa rồi của anh vào tai. Cô chạy đến nhào vào lòng anh, khiến cơ thể anh mất thăng bằng mà ngã xuống chiếc giường ở sau lưng. Lúc này khoảng cách của cả hai rất gần nhau. Họ có thể cảm nhận được rõ từng hơi thở và nhịp đập con tim của nhau. Hạ Lưu Ly cười một cách xảo rồi gầm gừ với anh:

"Gào! Bắt được sói nhỏ rồi nhé! Sói nhỏ mà chạy nữa là không ngoan đâu biết chưa?"

Mặc dù bị cô gọi là sói nhỏ nhưng trong lòng Trục Đông Quân lại không hề cảm thấy chán ghét hay có một chút tức giận gì với cô. Trong lòng anh ngược lại càng cảm thấy lúc cô say rượu trông thật đáng yêu, giống như một chú mèo hoang vậy. Tuy nhiên, anh cảm thấy mình thật điên rồ khi lại nghĩ người phụ nữ trước mặt dễ thương. Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, cứng rắn mà đe dọa cô:

"Mau xuống đi, không tôi sẽ cắn cô đấy nhé!"

Lời đe dọa này của anh không hề khiến cho Hạ Lưu Ly cảm thấy sợ hại, cô ngược lại càng phấn khích hơn mà cúi xuống cắn mạnh vào cổ của anh. Cắn xong cô còn ghé sát vào tai anh mà thì thầm to nhỏ:

"Sói nhỏ hư lắm đó! Muốn cắn chị là không được rồi! Em dám cắn chị là chị vặt lông của em xuống đấy nhé!"

Nghe câu này của cô, Trục Đông Quân không thể nào nhường nhịn cô được nữa, anh vận động vật cô nằm xuống giường mà chất vấn:

"Rốt cuộc ngươi muốn gì? Hôm nay ngươi đã cả gan cắn ta hai lần rồi? Bộ ngươi tuổi chó hay sao mà thích cắn người vậy?"

Hạ Lưu Ly cũng không phải dạng vừa, cô liền bật lại anh ngay: "Sói con nói chuyện vô lý nhờ! Hôm qua anh còn cắn tôi mạnh hơn đó nhé!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.