Tại chỗ của Hạ Lưu Ly, cô và cả Di Nguyệt đã bị tên Trịnh Tĩnh Lẫm khống chế, bởi những chất nhầy màu đen đặc. Chúng bám dính lấy cơ thể của họ khiến họ không thể nhúc nhích được. Chỉ mới vừa nãy thôi, rõ ràng hắn đã bị Di Nguyệt đâm xuyên ngực, vậy mà hắn vẫn có thể đứng dậy chiến đấu được. Cơ thể hắn đen xì như đống bùn đất, không có hình dạng nhất định. Tuy nhiên, sức mạnh của hắn lại tăng lên gấp bội. Cả Di Nguyệt cũng bị hắn đánh lén để rồi bị giữ chặt lại.
Di Nguyệt đã thử mọi cách để có thể di chuyển khỏi đống bầy nhầy bẩn thỉu này, thế nhưng, bà ấy càng cựa quậy thì càng bị ép chặt hơn. Hạ Lưu Ly dù trong tình huống nào vẫn giữ được sự bình tĩnh nhất định. Cô cẩn thận quan sát từng cử chỉ và hành động của đống bầy nhầy cũng chính là Trịnh Tĩnh Lẫm lúc này, cô chợt hiểu ra được điều gì đó.
"Nè, thời gian của ngươi cũng không còn nhiều nữa đúng không? Lời nguyền này là Bối Hạ Cảnh gieo lên người ngươi nhỉ?"
Nghe câu này của cô khiến cho Trịnh Tĩnh Lẫm có chút bất ngờ. Một cái xác biết đi không có suy nghĩ lại chỉ dựa vào con mắt mà có thể nhìn ra được hắn bị trúng lời nguyền sao? Quả thật, cơ thể của hắn trở nên như thế này là do Bối Hạ Cảnh. Hắn sợ Trịnh Tĩnh Lẫm sẽ leo lên đầu lên cổ của hắn vì cả hai đều có thần hồn sức mạnh như nhau. Sức mạnh, quyền lực, hắn không cho phép có bất kì mối đe doạ nào xuất hiện cả. Cho dù có sắp xuống mồ đi nữa thì Trịnh Tĩnh Lẫm vẫn muốn chết một cách có ý nghĩa. Hắn nhếch nhác nhìn Hạ Lưu Ly với ánh mắt đỏ rực.
"Không sai! Ta sẽ kéo cả hai người chết chung, như vậy ta sẽ không cô đơn rồi! Không phải sao?"
"Đúng, đó chỉ là suy nghĩ của ngươi mà thôi." Ánh mắt Hạ Lưu Ly trở nên sắc bén.
Trong nháy mắt, đằng sau lưng của hắn xuất hiện lỗ hổng không gian đen đặc, có lực hút vô cùng lớn, khiến cho hắn không thể đứng vững được. Từng chất nhầy, từng bộ phận cơ thể của hắn dần bị hút vào bên trong. Nhờ vậy mà Di Nguyệt và Hạ Lưu Ly mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của hắn. Để không bị hút hẳn vào bên trong lỗ hổng, hắn tạo ra một thanh kiếm đen, chém tan cánh cổng. Rất may là cơ thể hắn không bị hao tổn bao nhiêu, nhưng thay vào đó là những nhát chém liên tục từ phía Hạ Lưu Ly và Di Nguyệt. Từng lưỡi kiếm sắc bén chia năm xẻ bảy cơ thể nhầy nhợn của hắn. Trong chốc lát, hắn đã tan rã thành đống bầy nhầy dưới chân họ.
Trịnh Tĩnh Lẫm hấp hối mà cầu xin Hạ Lưu Ly: "Đừng giết ta... ta yêu ngươi thật lòng mà!!!"
Câu nói này của hắn làm cho cô sởn hết cả da gà. Hạ Lưu Ly không thèm để ý đến những lời nói này của hắn, cô đạp thẳng vào cái cơ thể đang cố gắng liên kết lại với nhau của hắn. Một ngọn lửa bùng cháy lên, thiêu đốt, nuốt chửng hắn dần dần. Bây giờ dưới chân Hạ Lưu Ly không còn đống bầy nhầy đó nữa, chỉ còn lại mỗi đám cỏ cháy đen.
[...]
Tại chỗ của Trục Đông Quân đã diễn ra một cuộc chiến kịch liệt giữa tử thần và ác ma. Hai người có sức công phá ngang nhau nên các đòn tấn công của đối phương đều rất mạnh mẽ. Họ không làm tổn thương đối phương được bao nhiêu mà thay vào đó, thứ chịu đựng tất cả từ đầu trận chiến tới giờ là căn biệt thự của Bối Hạ Cảnh. Vì đây là biệt thự riêng của hắn ở gần bờ biển nên không hề có người bình thường ở đây. Luyến Nhi thì vẫn ngồi đó, thảnh thơi uống tách trà, xem kịch hay trước mặt.
Mặc dù sức khoẻ ngang nhau nhưng đánh nhiều thì cũng đến một lúc đó bị kiệt sức. Hàn Sở Trạch là người đầu tiên có dấu hiệu sắp chống đỡ không nổi nữa rồi. Hơi thở cùng với nhịp tim của anh ta tăng vọt lên đỉnh điểm, nếu cứ đấu thế này thì sẽ kiệt sức mà chết mất. Điều kì lạ là chỉ có một mình anh ta mệt mà thôi, còn Trục Đông Quân thì vẫn khoẻ mạnh như thường. Hắn ta còn chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi.
"Anh đúng...đúng là ác ma mà! Chúng ta đánh lâu như thế rồi mà anh vẫn còn sức sao? Đúng là điên thật rồi."
Trục Đông Quân vẫn không thể mở miệng nói chuyện được. Anh không thể hiểu được tại sao cô ta lại muốn anh giết Hàn Sở Trạch. Thay vì giết cho tốn công, tốn sức thì cô ta có thể biến Hàn Sở Trạch thành con rối cơ mà, hà cơ gì lại muốn hai người tàn sát lẫn nhau? Điều này dấy lên nhiều nghi vẫn trong lòng của anh. Theo như anh biết thì cô ta là con người, không phải yêu quái cũng không được phong thần, đãng nhẽ cô ta không có sức mạnh gì mới đúng chứ! Lẽ nào được ghép trái tim thần nữ nên cô ta mới có thể điều khiển anh như con rối thế này? Hoặc là do trong người anh có lượng máu thần nữ nhiều hơn so với Hàn Sở Trạch nên cô ta mới có thể thi triển chú thuận điên rồ này trên cơ thể của anh?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]