Trong lòng đã có suy đoán này, thì liền rất khó mà tĩnh tâm được. Bách Nhạc đều tâm thần không yên cả một buổi trưa, sau khi trở về liền đi xem Mộc Mộc trước. Bé đang chơi trò chơi ở trong phòng cùng với dì Ngô.
Thấy cậu đã trở lại, thì dì Ngô vội vàng đứng dậy chào hỏi với cậu, "Thiếu gia cậu đã trở về rồi, Tứ gia đang ở thư phòng."
Bách Nhạc gật gật đầu, "Đợi lát nữa tôi sẽ đi tìm anh ấy."
Sau khi dì Ngô rời đi xong, thì Bách Nhạc cũng học Mộc Mộc mà ngồi ở trên thảm mềm như bông, cùng chơi xếp gỗ với bé.
"Mộc Mộc, ba ba hỏi con, con muốn em trai hay là em gái nè?"
Mộc mộc dừng lại động tác xếp gỗ ở trong tay, vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn cậu.
Bách Nhạc nói xong thì ngay cả mình cũng nhịn không được mà bật cười. Cậu lắc đầu, cho dù Mộc Mộc có thông minh thế nào đi nữa, thì hiện tại cũng chỉ là một đứa bé còn thiếu mấy tháng nữa mới tròn hai tuổi. Làm sao có thể hiểu được ý tứ của những lời này cơ chứ.
Hơn nữa, hiện tại còn chưa xác định cơ mà. Tuy rằng căn cứ vào dự cảm của cậu mà xem, thì hơn phân nửa là thật sự rồi á.
Không nghĩ tới Mộc Mộc thế mà lại nghiêng nghiêng đầu, nãi thanh nãi khí nói: "Em gái."
Bách Nhạc giật mình, ngay sau đó không nhịn được mà bật cười, "Nói vậy con chính là anh trai rồi đó, phải bảo vệ em gái cho tốt nhé."
Mộc Mộc nhếch miệng cười cười, lộ ra **
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-han-mang-cau-chay/958786/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.