Trong phòng tắm sương mù mờ mịt, hơi nước chậm rãi lan tràn trên mặt kính mơ hồ hiện ra hai bóng người.
Bách Nhạc giống như một chiếc chim cút mà ngồi co ro ở trong bồn tắm, thoạt nhìn cực kì bất lực, đáng thương lại nhỏ yếu.
Tịch Yếm giơ vò hoa sen gội đầu cho cậu, động tác cực kì mềm nhẹ và kiên nhẫn. Ngón tay lơ đãng xẹt qua vành tai cậu, da thịt trơn trượt lây dính bọt biển, khiến Bách Nhạc cảm thấy bên tai có chút phát ngứa.
Tịch Yếm chú ý tới, hơi hơi nhíu mày, ngay sau đó lại cầm khăn lông sạch tới chậm rãi lau lỗ tai của cậu.
"Còn ngứa sao?"
Bách Nhạc lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy thẹn đến mức hận không thể đem nửa khuôn mặt của mình, cũng vùi vào trong nước luôn cho rồi.
Tịch Yếm là như thế nào có thể làm được mặt không đổi sắc như vậy cơ chứ, cậu cảm thấy mình xấu hổ sắp chết rồi đây nè.
"Ngẩng đầu."
Tịch Yếm gội đầu sạch xong, liền duỗi tay hơi hơi nâng cằm Bách Nhạc lên, nhàn nhạt nói.
Bách Nhạc còn chưa kịp phản ứng, thì mình đã bị nửa cưỡng bách mà ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh kia của Tịch Yếm.
Chỉ thấy y nhìn chằm chằm Bách Nhạc một lúc lâu sau, không biết phát hiện ra cái gì, môi mỏng hơi hơi cong lên, lại duỗi tay xoa khuôn mặt của cậu, không nhanh không chậm nói: "Em đỏ mặt?"
Bách Nhạc yên lặng đem nửa khuôn mặt của mình lặn xuống, lộc cộc lộc cộc thổi ra mấy cái bong bóng.
Thấy Tịch Yếm vẫn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-han-mang-cau-chay/958776/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.