Sau khi Bách Nhạc quay lại, Tịch Yếm nhìn thấy rõ sắc mặt của cậu xong thì cũng ngẩn ra, khẽ nhíu mày: "Cậu khóc?"
Bách Nhạc cảm thấy có chút mất mặt, cậu đương nhiên là không có khóc, bị hiểu lầm như vậy liền nhanh chóng lắc đầu giải thích.
"Không có."
Nhưng mà thái độ mạnh mẽ che lấp như vậy của cậu, sẽ càng khiến người khác hiểu lầm, tay của Tịch Yếm đặt ở trên đầu gối hơi giật giật.
"Ai khi dễ cậu?"
Bách Nhạc nghe vậy liền hồ nghi mà liếc mắt nhìn y một cái. Thế nào đây, nếu thật sự có người khi dễ cậu thì y muốn thay cậu chống lưng sao? Cậu đối với việc y hỏi ra những lời này cũng có chút ngoài ý muốn.
"Tôi cũng không phải là trẻ con, ai có thể khi dễ tôi được cơ chứ." Bách Nhạc đứng dậy, cảm thấy đầu có chút say xe, sắc mặt lại càng thêm khó nhìn.
Tịch Yếm thấy thế mày càng nhăn càng chặt, gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu, giống như là sợ cậu té xỉu vậy.
Nhưng mà Bách Nhạc lắc lắc đầu xong thì lại thanh tỉnh không ít, hẳn là có chút tuột huyết áp mà thôi.
Bách Âm còn chưa trở lại, Tịch Yếm cũng không tính toán rời khỏi. Bách Nhạc trong lòng nói thầm, nhưng trên mặt một chút cũng không tỏ vẻ gì, cùng y hàn huyên một chút. Toàn là những việc vặt lông gà vỏ tỏi gì đó, chỉ vì không muốn không khí trở nên tẻ ngắt như vậy.
Nhưng mà lúc còn không biết nên nói cái gì tiếp nữa, thì Tịch Yếm nãy giờ vẫn luôn trầm mặc nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-han-mang-cau-chay/238469/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.