Đối mặt với tình huống này, Tịch Đức Phong lại vui cười hớn hở mà nói với Bách Huy Chương: "Cháu trai của tôi, Bách tổng hẳn là chưa thấy qua đi."
Bách Huy Chương liền nói: "Ha ha Tịch Tứ gia tự nhiên là như sấm bên tai, chỉ tiếc là còn chưa gặp qua."
Tịch Đức Phong vỗ vỗ bờ vai của ông: "Kia không phải vừa lúc sao, đi, cùng tôi đi qua chào hỏi một cái."
Bách Huy Chương: "Nhưng mà, như vậy hình như không tốt lắm?"
"Này có gì mà không tốt, chẳng lẽ nó ngay cả trưởng bối như tôi mặt mũi cũng không cho?"
Bách Nhạc vừa nghe liền vội vàng ngăn lại: "Này... Ngài xem, người ta trai đơn gái chiếc có phải có chút quấy rầy hay không."
Tích Đức Phong nói: "Kia nếu là cháu dâu của tôi, thì tôi càng phải đi gặp."
Nói xong liền không đợi cho Bách Nhạc phản ứng, liền vui tươi hớn hở đi về phía đình hóng gió.
Bách Nhạc đứng tại chỗ, bất đắc dĩ mà gãi gãi đầu, mấy người này vì cái gì mà vội vội vàng vàng đi làm bóng đèn vậy nhể?
Dù sao cậu mới không đi đâu á.
Cậu thấy Tịch Đức Phong đi qua cắt ngang Tịch Yếm cùng Diệp Phi Phi đang nói chuyện với nhau, cười tủm tỉm nói cái gì đó.
Tịch Yếm mày hơi nhíu lại, nhưng lại nhỏ đến khó có thể phát hiện. Vừa nhìn lên, bỗng nhiên liền thoáng nhìn thấy một thân ảnh ở phía sau, tầm mắt không khỏi một ngưng.
Sau khi Bách Nhạc đụng phải tầm mắt của y, có chút xấu hổ mà cười, lại có chút ngượng ngùng.
Do dự một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-han-mang-cau-chay/238464/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.