Mục Tước Ngạn cất điện thoại, xoay người nhanh chóng đi vào trong thang máy, sắc mặt trông cực kỳ khó coi.
Trên sân thượng, Trịnh Y Kiều mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng, tóc cô đen nhánh tung bay trong gió. Cô đứng ở trên lan can, rũ mắt nhìn xuống khung cảnh bên dưới.
"Kiều Kiều."
Giọng nói của Mục Tước Ngạn vang lên ở phía sau, vừa nhẹ nhàng, vừa thâm tình, đến mức cô còn tưởng là mình nghe nhầm.
Không nhận được hồi đáp của Trịnh Y Kiều, anh nhẹ nhàng tiến đến:
"Kiều Kiều, xuống đây đi được không? Ở đó nguy hiểm lắm."
Cô quay đầu nhìn anh, một chân mất thăng bằng liền xiêu vẹo một cái.
"Cẩn thận!" Anh thót tim, muốn chạy đến liền bị cô dơ tay cản lại.
"Anh đừng đến đây! Nếu tiến thêm một bước, tôi liền nhảy xuống dưới!"
Mục Tước Ngạn đứng im nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đỏ ngầu. Anh siết chặt nắm đấm, trái tim đập dữ dội như muốn chui ra khỏi lồng ngực.
Anh gằn giọng: "Xuống, đây!"
Trịnh Y Kiều cười khẩy: "Không phải là không muốn gặp tôi nữa sao? Mục Tước Ngạn, tôi chết là được rồi chứ gì?"
"Không phải như vậy, em xuống đây, chúng ta nói chuyện đàng hoàng."
"Ha, thật nực cười! Anh nói là không muốn gặp tôi nữa mà? Chúng ta đã không còn liên quan gì nữa, đã đường ai nấy đi rồi, anh còn đến tìm tôi làm gì?" Dứt lời, cô như nhận ra điều gì đó, khẽ nhướn mày:
"À, có phải là đến tìm tôi để tâm sự chuyện giường chiếu không?"
Những lời nói của cô như từng mũi dao sắc nhọn cứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-chi-sung-kieu-the/858586/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.